Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1594




CHƯƠNG 1640

“Quá đáng sao?” Phó Kình Hiên cúi đàu nhìn Bạch Dương, ánh mắt lại ôn nhu: “Tôi cảm thấy cô ấy làm một chút cũng không quá đáng, thậm chí còn hơi mềm lòng, nếu như là tôi, có người dám đỗ xe ở vị trí của †ôi khiêu khích tôi, tôi sẽ trực tiếp đập nát xe người đó, đồng thời thông báo trong giới, không ai được nhận người đó.”

Bạch Dương cười rồi.

Bạch Viện thì ngơ ngác, không tin nổi mở †o mắt: “Anh Phó anh…

“Tôi làm sao?” Phó Kình Hiên ngước mắt, ánh mắt không chút tâm tình nhìn cô ta.

Trong lòng Bạch Viện có chút khiếp nhược nuốt nước miếng một cái: “Anh vừa rồi, không phải muốn bênh vực kẻ yếu giúp tôi sao, sao bây giờ…

Cô ta còn chưa nói hết lời, đã bị tiếng cười của Bạch Dương cắt ngang.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn Phó Kình Hiên: “Anh vừa rồi muốn giúp cô ta bênh vực kẻ yếu?”

Khóe miệng Phó Kình Hiên giật một cái: “Em cảm thấy có thể sao?”

“Đương nhiên không thể.” Bạch Dương lắc đầu: “Chỉ là em rất ngạc nhiên, rốt cuộc anh làm gì, để cô ta sinh ra suy nghĩ này.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy: “Anh cũng muốn biết.”

Nói xong, anh nhìn Bạch Viện phía đối diện: “Cô nói tôi giúp cô bênh vực kẻ yếu? Có chứng cớ gì sao?”

“Anh vừa hỏi tôi, hỏi chị tôi làm cái gì với tôi.” Ánh mắt Bạch Viện hy vọng nhìn anh trả lời.

Bạch Dương nhịn không được nữa, lại nở nụ cười.

Phó Kình Hiên lại đầu đầy hắc tuyến: “Cho nên chỉ bởi vì tôi hỏi cô như vậy, cô đã cho rằng, tôi giúp cô bênh vực kẻ yếu?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bạch Viện cắn môi.

Phó Kình Hiên trầm mặt xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Cô nghĩ nhiều rồi, cho dù tôi có muốn bênh vực kẻ yếu, cũng phải là Bạch Dương, cô là cái gì?”

Mặt Bạch Viện tái đi, cả người giống như bị đả kích lớn, lảo đảo lui về sau một bước: “Anh Phó, anh…”

Dáng vẻ cô ta nhìn Phó Kình Hiên giống như một kẻ bội bạc, nhìn Bạch Dương và Phó Kình Hiên vô cùng cạn lời.

Bạch Dương kéo cánh tay anh: “Được rồi, chúng ta đi thôi, người này đầu óc có bệnh, đừng phản ứng cô ta, càng phản ứng, cô ta lại càng có sức.”

Phó Kình Hiên nhìn tay Bạch Dương đặt trên tay mình, tâm trạng vui vẻ trực tiếp hiện lên trên mặt, ừ một tiếng: “Được.”

Hai người xoay người rời đi.

Bạch Viện khó khăn lắm mới gặp Phó Kình Hiên, sao có thể để bọn họ rời đi vậy được.

Cô ta cắn răng đuổi theo bọn họ, cuối cùng chạy đến ngăn trước mặt bọn họ: “Đợi một chút anh Phó.”

Phó Kình Hiên không vui híp mắt: “Cô còn có chuyện gì?”

“Anh Phó, có phải anh thích chị không?’ Bạch Viện nhìn Bạch Dương, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Bạch Dương thấy được, trong lòng vô cùng cạn lời, đồng thời còn có chút không thoải mái, sau đó nhéo cánh tay Phó Kình Hiên một cái.

Phó Kình Hiên bị đau nhướng mày, sau đó nghiêng mặt nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Sao thế?”

Người phụ nữ cho anh một ánh mắt, rồi quay đầu về một bên, không để ý đến anh.