Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1593




Chương 1639

Thấy Bạch Dương kiên định cho rằng mình sẽ không sao, thư ký Đồng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, vậy tôi đi trước, nếu như sếp Bạch có chuyện gì, tùy thời gọi cho tôi, tôi mang người đến.”

“Được.” Bạch Dương ừ một tiếng.

Thư ký Đồng ôm văn kiện, nhanh chóng lướt qua bên người Bạch Viện rời đi.

Cửa phòng làm việc chỉ còn hai người Bạch Dương và Bạch Viện.

Bạch Dương híp mắt nhìn cô ta: “Cô đến đây có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì, cô có thể đi, từ này về sau chưa được cho phép, không được tự tiện xông vào đây, nếu không cũng đừng trách †ôi gọi bảo vệ ném cô ra ngoài.”

Bạch Viện nghe lời này của cô thì cười lạnh: “Gọi bảo vệ ném tôi ra ngoài? Bạch Dương, cô đừng quên, bây giờ tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thịnh, như vậy căn phòng phó tổng giám đốc này bây giờ nên thuộc về tôi, tôi đến phòng làm việc của mình có gì sai?”

Nghe như thế, Bạch Dương lập tức nở nụ cười: “Thì ra cô có ý này!”

Vừa ngồi lên chức phó tổng giám đốc đã đuổi cô đi, thật đúng là không thể chờ thêm nữa mà.

“Tôi có ý này thì làm sao? Tôi không thấy ý này của mình có vấn đề gì, ngược lại là chị, bây giờ chiếm phòng làm việc của tôi, cho nên Bạch Dương, thức thời một chút, chị vẫn là chuyển ra ngoài đi.” Bạch Viện giễu cợt nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương mấp máy cặp môi đỏ mọng, sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh văn phòng, thản nhiên nói: “Được, tôi chuyển đi, dù sao căn phòng phó tổng giám đốc này †ôi cũng ở chán rồi, quá nhỏ, tôi cũng là sau này nên lên tầng đỉnh, quay lại phòng làm việc chủ tịch thuộc về tôi, nơi rộng rãi xa hoa lại đại biểu cho quyền lực cao nhất của Thiên Thịnh mới là nơi tôi nên ở, về phần căn phòng vừa nhỏ vừa bình thường này, tôi tặng cho cô đấy.”

Nói đến đây, cô kề sát vào tai Bạch Viện, hơi nghiêng mặt nhìn khuôn mặt Bạch Viện, nhếch môi cười lạnh nói: ‘Dù sao cô cũng chỉ xứng dùng văn phòng tôi đã dùng rồi, cho nên tặng cô, tôi một chút cũng không thấy tiếc!”

“Cô!” Lúc này Bạch Viện trừng to hai mắt, mặt mày nhăn nhó trừng Bạch Dương, tức giận cả người phát run.

Cô ta đến nơi này, đúng là vì tranh đoạt phòng làm việc này.

Hơn nữa cô ta vốn cho rằng, mình có thể đuổi Bạch Dương ra khỏi căn phòng làm việc này, sau đó thưởng thức dáng vẻ chật vật của Bạch Dương.

Nhưng cô ta lại quên, Bạch Dương bây giờ là chủ tịch rồi, chủ tịch cũng có văn phòng riêng của mình, hơn nữa còn rộng rãi xa hoa hơn văn phòng phó tổng giám đốc này.

Cho nên cô ta đi đến nơi này, chẳng những không làm Bạch Dương chật vật rời đi, ngược lại còn đẩy Bạch Dương đến một căn phòng tốt hơn.

Thật sự là tức chết cô ta.

Nhìn khuôn mặt trắng xanh lẫn lộn của Bạch Viện, Bạch Dương biết cô ta đang nghĩ gì.

Cũng đúng, vốn cho rằng giành được một thứ quý giá hiếm thấy.

Nhưng cuối cùng lại phát hiện đó chẳng phải là thứ quý giá hiếm thấy gì, ngược lại là thứ mà người ta dùng chán rồi, đối với người cao ngạo như Bạch Viện, sao có thể chịu được kết quả như vậy.

Mà Bạch Viện lại không thể vứt bỏ, vứt rồi, sẽ không còn cái gì nữa.

Nói cách khác, bây giờ Bạch Viện đã không còn mong muốn gì căn phòng này nữa, nhưng lại không thể bỏ đi, chỉ có thể nhịn lại sự chán ghét trong lòng, sau này thường trú trong căn phòng làm việc này.

Nghĩ vậy, Bạch Dương trào phúng liếc nhìn Bạch Viện, xoay người quay về bàn làm việc thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc của cô không nhiều lắm, chỉ là một số văn kiện cùng với ít đồ cá nhân, rất nhanh đã dọn xong.

 

Cô ôm thùng giấy chuẩn bị rời đi, vừa đi đến cửa, lúc đi ngang qua Bạch Viện, đã bị Bạch Viện gọi lại; “Chờ một chút!”

“Cô còn có chuyện gì?” Bạch Dương dừng bước, cũng không quay đầu lại nói: “Văn phòng, không phải tôi đã tặng cho cô rồi sao?”

Bạch Viện xiết chặt nắm tay: “Văn phòng cô nhường lại rồi, nhưng mà xe của tôi thì sao? Cô ném xe tôi lên vệ đường, chuyện này, chúng ta cũng phải tính toán?”

Bạch Dương xoay người lại: “Cô để xe của mình vào vị trí của tôi khiêu khích tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi cho người kéo xe đi, cho nên, chuyện này tôi cũng không có cái gì phải tính với cô, đây là cô tự tìm.”

Dứt lời, Bạch Dương nhấc chân, tiếp tục rời đi.

“Ai cho cô đi, cô đứng lại!” Bạch Dương vừa đi một bước, Bạch Viện đột nhiên bước lên, giật mạnh cánh tay cô, kéo cô lùi về sau.

Bạch Dương không đề phòng, lập tức bị Bạch Viện túm lấy, thùng giấy trong tay cũng ngã xuống.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay to lớn duỗi qua bên hông Bạch Dương, vững vàng đỡ lấy thùng giấy.

Đồng thời, cùi chỏ của cánh tay lớn này, kẹp lấy eo Bạch Dương, kéo cô về sau.

Cả người Bạch Dương ngả về sau, cuối cùng sau lưng đụng vào một lồng ngực cứng rắn..

“Ừm..” Bạch Dương nhướng mày, phát ra âm thanh đau đớn.

Sau đó, cô đột nhiên nghe thấy sau lưng có một mùi bạc hà thơm ngát quen thuộc, lập tức biết người sau lưng mình là ai, vẻ hoảng loạn trên mặt lập tức tiêu tan, biến thành yên tâm.

Là anh, Phó Kình Hiên!

Đối diện, Bạch Viện vốn muốn kéo Bạch Dương quay về, nói cho rõ chuyện xe cộ với Bạch Dương.

Kết quả giữa đường xuất hiện một kẻ ngáng đường, kéo Bạch Dương lại.

Cô ta vốn là có chút tức giận, nhưng lúc nhìn thấy tên này, cô ta đột nhiên ngẩn người, cũng không tức nổi, hai mắt sững sờ nhìn người đàn ông anh tuấn đối diện, trên mặt khó nén vẻ kích động: “Là anh!”

Phó Kình Hiên ngẩng mặt lạnh lùng liếc nhìn Bạch Viện, rồi lại nhanh chóng thu lại †ầm mắt, nhìn Bạch Dương.

Anh nhẹ nhàng thả Bạch Dương ra, sau đó ôm lấy bả vai cô, quay cô lại, cúi đầu nhẹ giọng hỏi thăm: “Không sao chứ?”

Bạch Dương đang ôm thùng giấy lắc đầu: “Em không sao, vừa rồi cảm ơn anh”

“Không cần.” Phó Kình Hiên chỉnh lại tóc trên mặt cô.

Bạch Viện đối diện nhìn hành động thân mật như vậy của hai người, mắt cũng đỏ lên, trong lòng vô cùng đố ky với Bạch Dương.

Nhưng cô ta che giấu tốt, sau khi thở sâu, nở một nụ cười tự nhận là hoàn mỹ nhất buơc qua, nhìn Phó Kình Hiên khách sáo nói: “Anh Phó, chúng ta lại gặp mặt rồi, thì ra anh cũng ở Hải Thành à.”

“Cô vừa rồi, thiếu chút nữa làm cô ấy bị thương!” Hai mắt Phó Kình Hiên lạnh như băng mở miệng.

Nụ cười trên mặt Bạch Viện cứng đờ: “Cái gì?

“Tôi nói, cô vừa rồi thiếu chút nữa làm Bạch Dương bị thương.” Phó Kình Hiên lặp lại lần nữa, giọng nói trầm thấp làm người †a e sợ, rõ ràng anh tức giận rồi.

Vừa rồi lúc anh đến, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ này kéo Bạch Dương.

Bạch Dương mang giày cao gót, trong tay lại ôm thùng giấy, hơn nữa là vội vàng không chút chuẩn bị bị kéo lại, cho nên trọng tâm cơ thể không vững.

Nếu như cuối cùng Bạch Viện đột nhiên buông tay, kết quả của Bạch Dương, không va chạm thì cũng ngã xuống.

Cho nên Bạch Viện này, thật là làm người tức giận.

“Tôi không có!” Bạch Viện nghe Phó Kình Hiên nói như vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ tủi thân, vội vàng lắc đầu khoát tay giải thích: “Tôi thật sự không có, anh Phó anh tin tôi, vừa rồi tôi làm như vậy, chỉ là muốn giữ chị lại, để chị cho tôi một cái công đạo.”

“Công đạo? Bạch Dương làm cái gì mà cô muốn Bạch Dương cho cô một cái công đạo?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Bạch Dương liếc mắt, không nói gì.

Bạch Viện cho rằng Phó Kình Hiên nói như vậy, là muốn bên vực kẻ yếu cho mình, trong lòng nhất thời mừng thầm, nhịn không được quăng cho Bạch Dương một ánh mắt đắc ý, sau đó khổ sở nói: “Chị ném xe của tôi lên vệ đường, tôi khó khăn lắm mới quay về, vẫn luôn không tìm được chỗ đậu xe thích hợp, cho nên mới dừng xe ở vị trí của chị, nghĩ tốt xấu gì chị cũng là chị của tôi, không đến mức nhỏ mọn như vậy, cũng không ngờ, chị lại thật sự…anh phó, anh nói xem chị của tôi có quá đáng hay không?”