Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1590




Chương 1636

“Đúng vậy, ông ấy sẽ không bị nhà họ Cố và Đoàn Hựu Đình mua chuộc, nhưng mà vẫn lén lút thuần phục anh, còn nói chuyện †rong tập đoàn của em cho anh biết.” Bạch Dương liếc mắt, tức giận.

Nếu như lúc trước, cô biết nhân viên của mình là Phó Kình Hiên sắp xếp, hơn nữa còn lén lút nói chuyện của mình cho Phó Kình Hiên, khẳng định sẽ rất tức giận.

Nhưng bây giờ không cần thiết, dù sao đi nữa anh cũng đã là bạn trai của cô rồi.

Lại nói, trưởng bộ phận kế toán anh sắp xếp này, quả thật vô cùng giỏi, vừa đến là đã quản lý bộ phận kế toán ngay ngắn rõ ràng.

Cho nên cô cũng sẽ không vì tức giận mà đuổi người đi.

Không nghe được ý tứ tức giận từ trong giọng nói của Bạch Dương, Phó Kình Hiên thở nhẹ ra một hơi.

Xem ra, cô không trách anh tự mình phái người qua đó.

“Trưởng bộ phận Trần báo cáo cho anh những cái gì?” Bạch Dương vuốt vuốt mi †âm, hỏi.

Phó Kình Hiên bưng cà phê lên nhấp một ngụm: “Đây là lần đầu tiên ông ấy báo cáo chuyện Thiên Thịnh cho anh, trước đó chưa từng có, anh chỉ dặn ông ấy, có chuyện lớn gì mới báo cho anh, những thứ khác không cần.”

“Như vậy sao.” Bạch Dương gật đầu: “Đại hội cổ đông hôm nay, trưởng bộ phận Trần cũng tham gia, anh hẳn là đã biết tất cả nội dung rồi đi?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương hừ một tiếng: “Vậy anh còn gọi đến hỏi em?”

“Muốn nghe giọng của em.” Phó Kình Hiên thấp giọng nói.

Mặt Bạch Dương như bị bỏng, theo bản năng ngồi ngay ngắn lại: “Giọng…giọng của em có cái gì mà nghe?”

“Nghe hay.” Phó Kình Hiên ngẩng cằm lên: “Hơn nữa, anh nhớ em rồi.”

Mặt Bạch Dương càng đỏ hơn, cô giơ tay sờ, vẫn còn rất nóng.

Cô vội vàng phẩy phẩy gió, muốn hạ nhiệt độ trên mặt xuống.

Nhưng chút gió ấy căn bản không có tác dụng gì, chẳng những không hạ nhiêt độ, ngược lại bởi vì căng thẳng và tiếng trống ngực nhanh làm càng nóng hơn.

“Anh…Anh đừng nói lung tung.” Bạch Dương cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi nói.

“Anh không nói lung tung, anh nghiêm túc, cho nên Bạch Dương, buổi tối ăn cơm cùng nhau được không?” Phó Kình Hiên hỏi thăm.

Cặp môi đỏ mọng của Bạch Dương khép mở, vốn muốn từ chối, nhưng cuối cùng lại nói ra một chữ được.

Nghe cô đồng ý rồi, khóe môi Phó Kình Hiên càng cong hơn: “Vậy buổi chiều anh đến tìm em.”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu.

Cũng đã đồng ý rồi, cô còn có thể nói cái gì?

Cũng không thể không cho anh đến đây được.

Hơn nữa, nửa tháng sau, đã ở bên cạnh rồi, bọn họ cũng phải thường xuyên ăn cơm cùng nhau, bây giờ chẳng qua là trước một chút mà thôi.

“Đúng rồi, anh gọi điện cho em, là muốn hỏi đại hội cổ đông hôm nay sao?” Bạch Dương vuốt vuốt gò má, bình tĩnh lại hỏi.