Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1572




Chương 1618

Bạch Dương không có từ chối ngồi xuống, sau đó nhìn về phía đầu bàn: “Bà nội đâu?”

Phó Kình Hiên ngồi xuống bên cạnh cô, rót cho cô một ly sữa: ‘Bà nội không qua đây, bà dùng bữa trong phòng.”

“Thì ra là vậy.” Bạch Dương gật đầu, biểu thị cô đã biết, cũng không hỏi thêm câu nào.

Phó Kình Hiên bưng cà phê lên: “Được rồi, mau ăn thôi.”

Bạch Dương ừ một tiếng, cầm dao rĩa lên, bắt đầu ăn.

Sau khi ăn một miếng, cô nhìn anh uống cà phê, môi đỏ mọng mấp máy, lộ ra vẻ do dự muốn nói.

Phó Kình Hiên đặt cà phê xuống, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

“Ừm… buổi sáng không nên uống cà phê đâu.” Bạch Dương nhìn cà phê trong cốc nói: “Nhất là loại cà phê nguyên chất không đường và sữa này, không tốt cho dạ dày, với lại…

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lời nói tiếp theo dường như khó mở lời, khiến cô do dự thật lâu không nói ra được.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Phó Kình Hiên nheo lại: “Với lại gì nữa?”

Bạch Dương mặt càng đỏ hơn, cúi đầu nói như muỗi kêu: “Không có gì, muốn nếu anh muốn biết có thể tra trên mạng, em ăn đây”

Nói xong cô có hơi lúng túng cắt trứng.

Phó Kình Hiên nhìn cô, sau đó thật sự câm điện thoại lên mạng tra.

Anh muốn xem cô đang che giấu điều gì.

Ánh mắt Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên cầm điện thoại, đầu càng ngày càng cúi gằm xuống, ửng đỏ trên mặt thậm chí còn lan đến mang tai.

Phó Kình Hiên ngồi bên cạnh đã tìm kiếm thấy kết quả.

Trên đây nói là uống cà phê vào buổi sáng có hại cho dạ dày.

Anh biết điều này, chẳng qua không chỉ buổi sáng mà bất cứ thời gian nào uống loại cà phê nguyên chất cũng không tốt cho dạ dày, nhưng anh đã quen rồi nên không thèm quan tâm.

Phó Kình Hiên lướt ngón tay cái lên tiếp tục xem những điều xấu bên dưới, khi nhìn thấy một điều nào đó, đầu tiên đồng tử của anh co lại, sau đó mắt anh tối sầm đi.

Bởi vì trên đó viết: Đàn ông uống cà phê buổi sáng có hai cái xấu, giết tinh trùng, cùng với giảm độ bền.

Phó Kình Hiên lập tức úp điện thoại xuống, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ mặt đỏ như sắp nhỏ máu, đầu cũng càng hạ thấp xuống, như sắp vùi vào trong bàn ăn rồi.

Phó Kình Hiên lúc này chắc chắn, cô vừa muốn nói, lại không nói, chính là cái giết tinh trùng cùng với giảm độ bền này.

Nếu không, mặt của cô cũng không có thể đỏ như vậy.

Dù sao những chỗ khác của anh không ổn, cũng không đến mức làm người ta đỏ mặt.

“Em…” Môi mỏng của Phó Kình Hiên giật giật, đang muốn nói gì đó.

Đột nhiên Bạch Dương buông dao rĩa trong tay, đứng vọt dậy: “Em đột nhiên nhớ ra, em muốn đi vệ sinh.”

Nói xong, cô kéo ghế ra, giống như chạy trốn đi ra khỏi nhà ăn.

Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của cô, phát ra tiếng cười trầm thấp.