Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1542




Chương 1585

Sau đó Bạch Dương đặt quả cầu pha lê trở về hộp rồi cầm hộp đi vào trong phòng, đặt hộp lên tủ đầu giường, mở nắp ra để bộ quả cầu pha lê ở bên trong.

Tiếp đó cô lại cất đồ trang trí thiên nga vốn dĩ đặt trên tủ đầu giường đi.

Không có thiên nga thật to nữa, chỉ còn lại một quả cầu pha lê nho nhỏ, trông đầu giường trống trải đơn điệu hơn rất nhiều.

Nhưng Bạch Dương không hề cảm thấy xấu, lúc này trong mắt cô, quả cầu pha lê này đã thắng mọi vật trang trí khác rồi.

Lúc này, phòng khác bên ngoài phòng vang lên tiếng động.

Bạch Dương biết Phó Kình Hiên đã đi ra rồi, bèn vội vàng đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Phó Kình Hiên mặc áo choàng tắm của cô, lau tóc đứng bên cạnh sofa, cô không nhịn được che miệng bật cười.

Chiếc áo choàng tắm này quá nhỏ so với anh, mặc lên người anh trông căng chặt, gây cảm giác rất hài hước.

Nhưng đồng thời áo choàng tắm này cũng có ưu điểm, ít nhất là cũng tôn lên được thân hình đẹp của Phó Kình Hiên.

Đương nhiên Phó Kình Hiên biết Bạch Dương đang cười điều gì, anh nhướng mày lên, cũng không ngăn cô cười.

Dù sao thì dáng vẻ lúc này của anh đúng thật là có hơi buồn cười.

Cho nên, cô muốn cười thì cười thôi, cô thấy vui là được.

Nhưng Bạch Dương cũng không cười bao lâu đã thu lại tiếng cười.

Cô vẫn biết mỗi người đều có lòng tự tôn, có lúc cười vài tiếng là được rồi, cứ cười mãi cũng là không tôn trọng người ta.

“Khụ.’ Bạch Dương che miệng khẽ ho một tiếng, sau đó chỉ canh gừng trên bàn trà: “Tôi cố ý nấu cho anh đấy, uống đi.”

Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện trên bàn còn có một bát canh gừng. Trong mắt anh thoáng hiện sự kinh ngạc rồi biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự dịu dàng đong đầy trong mắt: “Được, tôi uống.”

Anh vắt khăn lên tay vịn sofa, ngồi xuống sofa sau đó bưng canh gừng lên uống sạch.

Sau khi uống xong, Bạch Dương lại ném máy sấy cho anh: “Anh ngồi ở đây sấy đi, tôi đi trải giường cho anh.”

Phó Kình Hiên ngoan ngoãn làm theo lời cô nói, đứng dậy đi tới ngồi xuống sofa đơn ở đối diện.

Bạch Dương liền đi tới trước sofa dài, vươn †ay sờ đáy sofa, sờ được cần gạt rồi dùng sức kéo ra ngoài.

Sau đó Phó Kình Hiên nhìn thấy vậy mà dưới sofa còn có một tầng nữa được cô kéo ra, sau khi nhấc nó lên, tầng đó ghép phẳng với sofa ban đầu.

Cứ như vậy, chiếc sofa này đã trở thành một chiếc giường một mét năm.

Lông mày Phó Kình Hiên hơi nhướng lên, giờ mới biết sofa còn có chức năng này.

“Tôi đi lấy chăn cho anh.” Sau khi Bạch Dương vặn khóa ghế sofa xong thì quay về phòng, tìm kiếm trong tủ quần áo lấy được hai cái chăn và một cái gối, trải lên trên sofa.

“Được rồi, buổi tối tôi không tắt máy sưởi, anh ngủ ở đây cũng không lạnh đâu.” Nhìn chiếc giường sofa đã hoàn thành, Bạch Dương vỗ vỗ tay, quay người nói với người đàn ông đang sấy đầu.

Người đàn ông nhìn giường sofa trước mắt, ánh mắt thoáng động, ừm một tiếng.

“Vậy tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây, anh sấy xong thì ngủ sớm đi nhé.” Bạch Dương lại nói.

Phó Kình Hiên hơi gật đầu: “Đi đi, ngủ ngon.”