Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1476




CHƯƠNG 1518

“Cậu Lý, cậu ghê thật đấy, làm người ta đau ơi là đau.” Xong việc, Bạch Viện thở hổn hển dựa vào lòng người đàn ông, nhõng nhẽo nhìn anh ta.

Người đàn ông bị lời nói của cô ta làm cho lâng lâng, cảm giác vượt trội choáng ngợp, cười rõ †o.

Nghe đôi mèo mả gà đồng này đối đáp, mắt Phó Kình Hiên thoáng hiện lên vẻ khinh miệt.

Thế thôi mà đã ghê gớm?

Mới vài phút đã xong chuyện rồi.

Rõ ràng là không ổn mà.

Bất thình lình, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Bạch Dương còn tưởng đâu là của mình, giật mình sợ hãi, cuống quýt thò tay vào lấy điện thoại di động ra kiểm tra.

Thấy màn hình vẫn đang là giao diện ghi âm, cô mới yên tâm. Tiếp đó thì nghe thấy giọng người đàn ông kia vang lên, cũng chính là giọng của cậu Lý theo lời Bạch Viện nói: “Con biết rồi, con về ngay đây.”

Nói xong, người đàn ông bỏ điện thoại xuống, xoa nắn khuôn mặt Bạch Viện: “Được rồi, đến tiết mục hai bên đọc lời thề rồi, ba mẹ anh gọi anh qua đó. Chúng ta mau đi thôi. Không lát nữa có người đến tìm anh, phát hiện chúng ta ở chung với nhau thì phiền lắm.”

“Vâng.” Bạch Viện miễn cưỡng gật đầu.

Chớp mắt, hai người đã rời khỏi nơi vừa vụng trộm, đi ngược lại hướng họ đi tới.

Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần, cuối cùng biến mất hẳn, Bạch Dương mới thả lỏng hoàn toàn cơ thể đang cứng đờ, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, cô vội vàng lùi về sau hai bước, đứng cách xa Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhìn điệu bộ coi anh như mãnh thú, trốn cho nhanh còn kịp này của cô, làn môi mỏng không nhịn được mím lại: “Xin lỗi vì ban nấy.”

Bạch Dương ngẩn người, ngẩng đầu lên trừng mắt với anh: “Đúng là anh nên xin lỗi †ôi đấy. Không ngờ anh lại vô liêm sỉ, giậu đổ bìm leo như thế”

Nhớ đến nụ hôn vừa nấy.

Mặt Bạch Dương lại một lần nữa đỏ lựng cả lên.

Trước đó bị Bạch Viện và cậu Lý kia dồn ép vào chỗ tối, tuy Phó Kình Hiên biết cô đỏ mặt nhưng không trông thấy mặt cô đỏ thế nào.

Bây giờ nhìn thấy mới nhận ra đẹp đến ngỡ ngàng.

Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, che đi vẻ †ăm tối trong ánh mắt, giọng nói trở nên khàn khàn: “Tôi không cố ý. Lý Tân Vinh và cô gái kia đang làm chuyện ấy, rất dễ lây nhiễm cho người khác. Huống chỉ em lại đang trong vòng tay tôi, làm sao mà tôi nhịn được.”

“Anh…. Rõ là anh cãi chày cãi cối!” Bạch Dương tức tối, tay run run chỉ vào anh.

Nói cái gì mà chuyện đó rất dễ lây nhiễm đến người khác chứ.

Không phải cô cũng có mặt ở đó sao?

Cũng đã nghe tường tận từ đầu tới cuối cơ mà?

Sao cô lại không bị lây nhiễm? Ngược lại còn cảm thấy buồn nôn kìa.

Cho nên, chẳng qua anh chỉ đang mượn một cái cớ, một cái… Một cái cớ để dễ dàng đụng chạm vào cô thôi.