Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1460




CHƯƠNG 1502

Cơ thể của thư ký Đồng run lên, càng cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng trả lời một tiếng: “Vâng.”

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn bóng lưng của bọn họ, nghiêng đầu tràn đầy nghỉ ngờ.

Kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy hình như thư ký Đồng rất sợ A Khởi thì phải?

Chuyện này vốn không bình thường.

Thư ký Đồng đã theo A Khởi từ lâu, làm thư ký bên A Khởi nhiều năm như vậy, vừa mới được A Khởi điều đến làm trợ lý cho cô vào mấy tháng trước thôi.

Thế nên thư ký Đồng rất kính trọng A Khởi, nhưng tuyệt đối không có chuyện sợ hãi.

Nhưng tại sao bây giờ thư ký Đồng lại phải sợ A Khởi chứ?

Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Ngoài cửa, Lục Khởi dẫn thư ký Đồng đi tới trước thang máy.

Lục Khởi xoay người, từ trên cao nhìn xuống thư ký Đồng, lạnh lùng hỏi: “Cô có nói chuyện hôm đó cho cô ấy biết không?”

Cô ấy là ai, thư ký Đồng không cần nghĩ cũng biết.

Thư ký Đồng vội vàng lắc đầu: “Không đâu, tuyệt đối không. Mặc dù anh không dặn dò thì tôi cũng sẽ không nói với giám đốc Bạch đâu.”

Sắc mặt của Lục Khởi hơi dịu lại: “Vậy thì tốt, cô nhớ kỹ cô đã đồng ý với tôi rồi đấy, tuyệt đối không thể để cô ấy biết chuyện đó được.”

“Tôi nhớ rồi.” Thư ký Đồng khẽ trả lời.

Lục Khởi nhìn cô ta, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Cô đã uống thuốc chưa?”

Trái tim của thư ký Đồng đau xót, nắm chặt †ay, khẽ ừ một tiếng: “Đã uống rồi.”

“Uống là được rồi, không còn chuyện gì nữa, cô quay về làm việc đi.” Lục Khởi thở phào một cái, sau đó bỗng xoay người ấn nút thang máy.

Anh ta thừa nhận, hành động lúc này của anh ta cực kỳ giống với mấy gã đàn ông Tồi.

Nhưng anh ta không cảm thấy bản thân nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ta.

Hôm đó anh ta đã uống quá nhiều, nhầm tưởng cô ta là Bạch Dương nên mới kéo cô †a vào phòng bao.

Nhưng cô ta vẫn còn tỉnh táo, cô ta biết rõ anh ta sẽ làm gì với mình nhưng lại không chống cự, không đẩy anh ta ra, ngược lại còn cam tâm tình nguyện làm chuyện đó với anh ta.

Thế nên cùng lắm giữa bọn họ là một người muốn đánh, còn một người lại muốn chịu đựng. Không ai ép buộc ai hết.

Nếu Lục Khởi ép buộc người ta thì tất nhiên sẽ bằng lòng chịu trách nhiệm, dù anh ta có không yêu cô ta. Nhưng chuyện này vốn dĩ không phải ép buộc, sau này anh ta nhất định sẽ bồi thường cho cô ta, thế nên anh ta không thiếu nợ cô ta gì cả.

Dĩ nhiên, Lục Khởi cũng cho thư ký Đồng uống thuốc để tránh mang thai.

Tuy chuyện này có ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ta, nhưng lại là biện pháp duy nhất để cô ta tránh thai.

Lục Khởi thở dài, nhấc chân định bước vào thang máy.

Thư ký Đồng cắn môi dưới, bất chợt gọi anh ta lại: “Tổng giám đốc Lục.”

Lục Khởi dừng bước: “Cô còn chuyện gì sao?”