Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1429




Chương 1471

Bạch Dương mím môi, vốn định nói Vu Y Cơ không biết xấu hổ, nhưng sau đó phản ứng lại anh là con trai của bà ta, cô nói thế †rước mặt anh cũng không được tốt cho lắm, nên đành thu những lời phía sau lại.

Nhưng dù thế, Phó Kình Hiên vẫn đoán ra cô muốn nói điều gì, anh cũng không tức giận.

Dù sao, Vu Y Cơ làm vậy quả thật cũng hơi vô liêm sỉ.

“Tôi đã lấy Azure Heart lại rồi.” Phó Kình Hiên vuốt ve chiếc hộp rồi khẽ nói.

Bạch Dương bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt.”

“Thế nên tôi muốn biết tại sao em phải trả lại nó cho tôi?” Phó Kình Hiên nheo mắt, trên mặt hiện rõ vẻ không vui.

Cô trả lại hết mọi thứ cho anh, là định vạch rõ ranh giới với anh hả?

Nghe ra giọng điệu người đàn ông đang không vui, Bạch Dương buông chuột ra rồi trả lời: “Tôi trả lại Azure Heart cho anh cũng đã cân nhắc kỹ càng rồi mới quyết định. Anh nhảy xuống vực cứu tôi, khiến tôi biết bản thân đã nợ anh quá nhiều, sắp không trả nổi nữa rồi. Mà phải gánh vác nhiều ân tình như vậy trên lưng, tôi cảm thấy áp lực thật lớn. Cho nên, tôi chỉ có thể trả lại từng chút một, Azure Heart là thứ tôi trả lại đầu tiên.”

Hóa ra là vậy.

Đôi mày đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên giãn ra.

Bởi vì anh có thể hiểu được suy nghĩ của cô.

Hiện tại họ vẫn chưa có bất cứ quan hệ gì cả.

Vì thế, mỗi một chuyện anh làm cho cô đều sẽ tăng thêm áp lực gấp bội cho cô.

Mà cô cũng không thể thản nhiên nhận lấy.

Tính cách của cô chính là như vậy, chỉ cần nợ người khác thì nhất phải trả, nếu không sẽ mãi canh cánh trong lòng.

“Tôi biết rồi, tôi đã nhận Azure Heart rồi.”

Phó Kình Hiên đặt chiếc hộp lên bàn rồi lên tiếng.

Nếu cô muốn trả lại thì cứ để cô làm vậy đi.

Chỉ cần trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, anh cũng ok.

Đợi sau này họ về bên nhau, tất nhiên anh có thể đường đường chính chính để cô dùng những thứ còn lại mà không cần trả.

Bạch Dương không biết Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, nghe thấy nói thế thì mỉm cười: “Nhận là tốt rồi.”

Anh nhận thì có nghĩa là anh đã chấp nhận một chút ân tình mà cô trả này.

Như vậy thì những thứ cô nợ anh sẽ ít đi một ít, áp lực trong lòng cũng có thể giảm bớt đôi chút.

Còn về những thứ khác, cứ trả từ từ.

“Đúng rồi.” Đột nhiên, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, ngồi thẳng người: “Chuyện kia… Tôi đã nói với A Khởi rồi, bảo anh ấy sau này đừng gọi tôi như thế nữa.”

“Nhanh thế cơ à?” Phó Kình Hiên khẽ nhướng mày, trong mắt thoáng hiện đôi chút ngạc nhiên.