Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1417




Chương 1459

Bạch Dương nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ ba mươi rồi.

Ngay lúc cô thả cánh tay xuống, chuẩn bị nói lời tạm biệt với Phó Kình Hiên thì anh đã lên tiếng trước: “Nếu vẫn muốn đi nghiệm thu nhà máy thì mau đi đi. Đi nghiệm thu sớm rồi xong sớm về sớm. Nếu không trời tối sẽ không an toàn đâu.”

“Được, vậy tôi đi trước đây.” Bạch Dương đứng dậy.

Phó Kình Hiên cầm điện thoại lên nói: “Chờ chút, tôi bảo người đưa em đi.”

“Không cần đâu, tôi có lái xe đến.” Bạch Dương xua tay từ chối.

Phó Kình Hiên nghiêm túc nói: “Nhất định phải làm thế. Tôi không yên tâm để em đi một mình, khó có thể đảm bảo trên đường đi Cố Tử Yên không đột ngột xuất hiện.”

Nghe anh nói thế, Bạch Dương im lặng, trong đầu bỗng xuất hiện một hình ảnh, cô đang lái xe trên đường, sau đó Cố Tử Yên đột ngột xông ra, trực tiếp đâm về phía xe cô, đâm cô chết tươi.

Nghĩ vậy, Bạch Dương không nhịn được, cả người bất giác rùng mình. Cô không từ chối nữa mà hơi cúi người: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Phó Kình Hiên giương cằm lên, gửi một tin nhắn đi.

“Được rồi, em đi xuống đại sảnh đi. Người tôi sắp xếp sẽ đợi em ở đó, bọn họ sẽ bảo vệ em.” Anh để điện thoại xuống rồi nói.

Bạch Dương gật đầu: “Được, vậy tôi đi trước đây.”

“Đi đi.” Phó Kình Hiên vẫy tay.

Bạch Dương nhìn chằm chằm vào chân anh, dặn dò anh mấy câu không nên để chân chạm nước. Sau đó mới đeo túi lên, ra khỏi phòng làm việc của anh.

Sau khi ra khỏi thang máy, Bạch Dương lập tức nhìn thấy người được Phó Kình Hiên sắp xếp đến đưa cô đi. Là hai người vệ sĩ mặc quần áo đồng phục, dáng người cao lớn cùng thân hình vạm vỡ, nhìn rất có cảm giác an toàn.

Nhưng đây không phải là điều khiến cô cảm thấy ngạc nhiên. Điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là, hai vệ sĩ này một trước một sau mở cửa hai chiếc xe, kẹp chiếc xe của cô ở giữa, lấy cách này để bảo vệ cô.

Cô vẫn cho rằng Phó Kình Hiên sẽ để hai vệ sĩ này ngồi trên xe cô để bảo vệ cô, không ngờ anh lại dùng cách này.

Nhưng đây cũng chính là cách bảo vệ tốt nhất.

Làm vậy thì Cố Tử Yên không thể nào đâm vào xe cô được, bởi vì trước và sau xe cô đều có xe bảo vệ.

Nếu Cố Tử Yên muốn đâm thì cũng chỉ đâm vào xe trước hoặc xe sau, không thể đâm vào xe cô được.

Trước sự sắp xếp chu toàn của Phó Kình Hiên, đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương hơi cong lên, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Cô chợt phát hiện, con người anh hiểu rất rõ các chỉ tiết về mọi phương diện.

“Cục cưng, em đến rồi đấy à.” Lục Khởi đứng ở cửa ra vào nhà máy của Bạch Dương. Nhìn thấy chiếc xe màu đỏ quen thuộc của cô, anh ta lập tức vứt tàn thuốc đi, bước tới đó.

Bạch Dương mở cửa xuống xe, mỉm cười với anh ta: “Xin lỗi anh nha, để anh chờ lâu rồi.

“Đâu có, anh cũng mới đến được khoảng nửa tiếng.” Lục Khởi cười tủm tỉm nói, sau đó liếc nhìn hai chiếc xe phía trước và sau xe cô, nghỉ ngờ hỏi: “Cục cưng, có chuyện gì thế? Bọn họ là ai?”