Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1412




Chương 1453

Cố Tử Yên ẩn mình trong bóng tối chắc chắn là một quả bom hẹn giờ cực lớn.

Không biết đến khi nào cô ta sẽ lại bất ngờ nhảy ra đối phó bọn họ.

Kết quả tệ nhất lại cứ vậy mà xuất hiện.

Ở đầu bên kia điện thoại, hai nhân viên bảo vệ cúi đầu nghe trợ lý Trương quở trách.

“Thực sự xin lỗi trợ lý Trương, không phải chúng tôi cố ý đâu. Vốn dĩ đã đuổi theo gần tới rồi, định chặn cô ta lại nhưng đột nhiên lại có hai chiếc xe ô tô từ đâu lao lên, cố tình cản xe của chúng tôi.”

“Cố tình cản xe!” Bạch Dương cắn môi: “Có người giúp đỡ Cố Tử Yên sao?”

“Rõ ràng.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương tức giận vỗ vào ghế sô pha: “Cô ta còn có người khác giúp nữa sao? Ai sẽ giúp cô ta? Mạnh San? Hay vợ chồng Cố Việt Bân?”

Không thể là Cao Linh được.

Giờ Cao Linh cũng đang rối tỉnh mù lên, còn khó bảo toàn được bản thân thì làm sao cô ta có thể sắp xếp giúp đỡ Cố Tử Yên được.

Vì vậy hai khả năng duy nhất chính là ba người này.

Đương nhiên cũng có thể là người khác, nhưng khả năng xảy ra không quá lớn.

Dù sao thì hiện tại Cố Tử Yên đã không còn là Cố Tử Yên của trước đây nữa. Cho nên những người năm xưa vì Phó Kình Hiên mà nịnh nọt Cố Tử Yên đã tránh xa cô ta từ lâu 1 rồi, không thể nào giúp cô ta được.

“Bất kể là ai thì chỉ cần điều tra thêm là biết thôi.” Phó Kình Hiên nheo mắt, trầm ‘CỤC CƯNG” giọng nói.

Bạch Dương gật đầu, cô cũng cảm thấy như vậy.

Bây giờ nghĩ xem rốt cuộc là ai giúp Cố Tử Yên thì chẳng có nghĩa lý gì.

Tất cả vẫn phải xem kết quả điều tra.

“Cứ gọi người về trước đi.” Phó Kình Hiên day trán, anh nhìn trợ lý Trương.

Người đi theo đã bị mất dấu thì không cần phải tiếp tục truy đuổi nữa.

Trợ lý Trương đẩy gọng kính: “Vâng thưa tổng giám đốc Phó.”

Nói xong, anh ta căn dặn hai bảo vệ kia về trước.

Bấy giờ, bác sĩ cũng đã xử lý xong canh tay trầy da của Bạch Dương, đang cởi bao tay ra: “Được rồi cô à. Vết thương của cô đã được xử lý xong, trong thời gian hồi phục thì sẽ hơi ngứa, chỉ cần đừng cào thì sẽ không để lại sẹo.”

“Được, tôi biêt rôi, cám ơn bác sĩ.” Bạch Dương mỉm cười trả lời.

“Đừng khách sáo.” Bác sĩ đeo quai xách hộp thuốc trên vai: “Vậy tôi đi trước nhé, tổng giám đốc Phó.”

Phó Kình Hiên giương cằm: “Trương Trình, đưa bác sĩ ra ngoài đi, sẵn đi qua phòng quan sát xem thử Cố Tử Yên xuất hiện ở khu vực gần đây từ lúc nào.”

“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu rồi ra hiệu mời bác sĩ đi cùng.

Hai người một trước một sau đi khỏi.

Căn phòng lớn như vậy mà chỉ còn lại hai người Phó Kình Hiên và Bạch Dương.