Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1392




Chương 1433

Nét chữ của anh trước giờ vẫn luôn sắc bén, bá đạo và vô cùng đặc biệt, khiến người khác vừa nhìn đã biết là do anh viết.

Bạch Dương nhìn hàng chữ đó rồi bĩu môi: “Tôi cũng đâu phải đồ ngốc, làm sao không biết không được ăn đồ ăn lạnh? Chẳng lẽ còn phải đợi anh nhắc nhở sao?”

Ngoài miệng cô nói mấy lời không hề để †âm nhưng khóe miệng lại khẽ nở một nụ cười.

Bạch Dương gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi áo rồi xem trong túi có đồ gì.

Không ngờ cô sờ vào thấy vẫn còn nóng.

Điều này khiến Bạch Dương cảm thấy hơi kinh ngạc.

Đồ ăn còn nóng, xem ra Phó Kình Hiên mới đi chưa bao lâu.

Bạch Dương kéo ghế, mở hộp đồ ăn sáng ra.

Bữa sáng rất thịnh soạn, có cháo thịt nạc, bánh bao hấp, bánh chẻo, sữa bò… đều có cả.

Bạch Dương đố trán, dở khóc dở cười: “Anh mua đồ hết đồ ăn sáng của cửa hàng nhà người ta đấy à?”

Cô lắc đầu bất lực rồi cầm thìa khuấy cháo, cô vừa ăn vừa mở khung trò chuyện với Phó Kình Hiên ra: Cảm ơn bữa sáng của anh.

Sau khi gửi đi, Bạch Dương tắt điện thoại, chuẩn bị để sang một bên.

Vì cô nghĩ chắc lúc này anh đang bận.

Nhưng cô không ngờ là cô vừa đặt điện thoại xuống thì nó đã rung lên.

Nhanh vậy sao?

Ánh mắt Bạch Dương thoáng qua vẻ ngạc nhiên, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở khóa, ấn mở tin nhắn. Tất cả động tác liền một chặp, không hề dừng lại chút nào.

K-H: Dậy rồi sao?

Trong lòng Bạch Dương đảo mắt lườm một cái: Nếu không làm sao tôi nhắn tin với anh được?

Ở đầu bên kia, Phó Kình Hiên đang ngồi ở trung tâm của phòng họp, thấy tin nhắn trả lời của cô, anh đột nhiên khẽ bật cười một tiếng.

Cô có thể tưởng tượng được ra biểu cảm của cô khi nhắn câu này, nhất định là rất bất lực.

Nghĩ đến đó, nụ cười trên khóe miệng Phó Kình Hiên càng rõ ràng hơn.

Những lãnh đạo cấp cao ngồi bên dưới nghe thấy tiếng anh cười và nhìn thấy nụ cười của anh, người nào người nấy như nhìn thấy ma.

Cười luôn kìal Tổng giám đốc Phó nhìn điện thoại, nhìn một lúc rồi lại bật cười?

“Này, mọi người nói xem tổng giám đốc Phó bị làm sao vậy?”

“Còn có thể thế nào nữa, vừa nhìn là biết đang yêu rồi.”

“Không thể nào, với ai chứ?”

Các lãnh đạo cấp cao trong phòng họp đều lắc đầu, ra điều là không biết.

Phó Kình Hiên không biết cấp dưới đang lén lút nói chuyện về mình, ngón tay thon dài của anh lướt nhanh trên bàn phím: Bữa sáng có hợp khẩu vị của em không?

Bạch Dương nhìn bát cháo trước mặt: Cũng được.

Cô không từ chối bữa sáng của anh.