Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1317




Chương 1358

Là Lục Khởi!

Bạch Dương không biết Lục Khởi sao lại làm hành động này, nhất thời sững sốt, mặc anh ôm chặt mình.

Cho tới một lúc sau, Bạch Dương bị anh ôm quá chặt, cánh tay hơi đau, mới hồi thần, hơi không tự nhiên đẩy đẩy anh: “Khởi, anh buông em ra được không?”

Lục Khởi như không nghe thấy, không buông cô ra, vẫn ôm cô thật chặt.

Bạch Dương cảm thấy thân thể anh đang run rẩy, cô dừng giấy giụa, nhấc tay đang buông thỏng, vỗ vỗ sau lưng anh: “Khởi, anh sao vậy?”

Lục Khởi không nói chuyện, chỉ vùi đầu lên vai cô.

Bên đường, trong Mercedes đen, Phó Kình Hiên hạ cửa sổ xe, ánh mắt lạnh như băng nhìn đôi nam nữ ôm nhau đối diện, biểu cảm âm trầm cực độ.

Bàn tay ôm hộp quà tỉnh xảo cũng siết chặt, hộp quà giấy cũng bị bóp biến dạng, thể hiện nội tâm không bình tĩnh và phẫn nộ lúc này của anh.

Ghế trước, trợ lý Trương từ kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phó Kình Hiên, cảm thấy áp suất thấp hủy diệt mọi thứ phát ra quanh người anh, khóe miệng nở nụ cười khổ.

Hay rồi, anh ta thật sự không nghĩ tới, mình và Phó tổng lại nhìn thấy một màn máu chó như vậy.

Buổi chiều, Phó tổng không dễ dàng gì mới hạ quyết tâm, quyết tâm đến tìm cô Bạch, muốn hòa hoãn một chút với cô Bạch.

Kết quả ở đây đợi ba bốn tiếng đồng hồ, không dễ gì đợi được người quay lại, không nghĩ tới còn có Lục Khởi theo.

Theo thì theo, nhưng họ càng không nghĩ tới, Lục Khởi và cô Bạch lại ôm nhau.

Cái ôm này không phải ôm đơn thuần kiểu bạn bè, ôm một chút rồi buông.

Hai người ôm rất chặt, ôm lâu như vậy cũng không buông, còn một người vùi đầu, một người võ lưng, nhìn thế nào cũng là cái ôm chỉ có ở tình nhân thân mật.

Cho nên, hai người này ở bên nhau rồi?

Nghĩ tới đây, trợ lý Trương vội quay đầu nhìn Phó Kình Hiên ở ghế sau.

Phó Kình Hiên rũ mắt, khiến người ta không nhìn thấy mưa to gió lớn bên trong.

Anh nâng cửa sổ xe, vứt hộp trên chân ra, vứt lên ghế bên cạnh, nhắm mắt lại: “Lái xe.

“Phó tổng, lái đi đâu?” Trợ lý Trương hỏi.

“Quay về.” Giọng Phó Kình Hiên lạnh lẽo nói ra hai chữ.

Trợ lý Trương kinh ngạc: “Quay về? Chúng †a không đưa lễ phục cho cô Bạch nữa?”

“Cậu cảm thấy cô ấy bây giờ cần sao?”

Nửa khuôn mặt của Phó Kình Hiên ẩn giấu trong bóng tối, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trợ lý Trương im lặng.

Quả thực, cô Bạch lúc này đang thân mật với Lục Khởi.

Anh và Phó tổng qua đó chắc chắn không thích hợp lắm.

Trợ lý Trương không nói gì nữa, im lặng khởi động xe.

Cả đường, Phó Kình Hiên không nói chuyện, quanh người luôn tản ra hơi thở âm trầm, khiến bầu không khí trong khoang xe rõ ràng vô cùng đè nén trầm trọng.