Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1291




Chương 1332

Bạch Dương vừa ngẫm nghĩ vừa híp mắt mà hỏi: “Anh có thể điều tra xem cô ta làm gì trong khách sạn được không?”

“Sợ rằng không thể, tính bảo mật của khách sạn Tân Hải khá cao, nếu như cô ta không ra ngoài thì tôi cũng không tài nào nắm rõ cô ta đang làm gì.” Trinh thám lắc đầu đáp lại.

Bạch Dương không hề tỏ ra thất vọng, bởi vì cô đã đoán được kết quả này rồi.

Chỉ hỏi thử cược vận may mà thôi, lỡ như có thể thì sao?

Cho dù thật sự không tài nào biết nổi thì cô cũng đâu có tổn thất gì đâu.

“Không điều tra được cô ta đang làm gì nhưng chắc anh cũng điều tra được hành trình lưu trú của cô ta nhỉ?” Bạch Dương nói.

Trình thám đáp: “Hiển nhiên là có thể.”

“Thế thì tốt, tôi muốn biết cô ấy ở một mình hay là hai người ở chung?”

“Ở một mình, tôi đã điều tra nhật ký lưu trú của cô ấy, chỉ có một mình mà thôi, hơn nữa mấy ngày nay, ngoại trừ nhân viên khách sạn cũng không thấy bất kỳ ai đi vào trong phòng của cô ấy.” Trinh thám đáp.

Ánh mắt của Bạch Dương toát ra vẻ bất ngờ.

Sao lại thế?

Lý Tú Chi không đi chung hay sao?

Lúc Bạch Dương cảm thấy ngờ vực, trinh thám lại lên tiếng: “Cô Bạch, ngoài việc đó ra, tôi còn điều tra được một việc, sáng ngày hôm nay Bạch Viện nhờ nhân viên khách sạn mua vé máy bay cho mình.”

“Mua vé?” Bạch Dương nghiêng người về trước: “Cô ta muốn rời khỏi Hải thành ư?”

“Đúng thế.” Trinh thám đáp: “Lúc nhân viên trở lại, tôi cố ý đến hỏi thăm thông †in, Bạch Viện nhờ canh ta mua vé bốn giờ chiều nay đến nước M”“

“Nước M..” Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, cô thầm thì hai chữ này rồi mới ngẩng đầu lên: “Tôi biết rồi, anh vất vả quá, lát nữa tôi sẽ thanh toán số tiền còn lại cho anh.”

“Cảm ơn cô Bạch.”

Bạch Dương ngắt máy, bỏ điện thoại xuống bàn làm việc rồi dựa lưng vào ghế, cô khép hờ mắt, bắt đầu suy ngHĩ.

Cô đang nghĩ, Bạch Viện làm như thế để làm gì?

Đột nhiên quay về, chỉ ở khách sạn ba ngày, giữa chừng ra ngoài một lần nhưng cũng quanh quẩn ở gần Thiên Thịnh thôi, còn trở về nhà họ Bạch nữa.

Bạch Viện không có chìa khóa của căn biệt thự nên chắc chẳn chẳng vào trong được, bởi thế cùng lắm là đi loanh quanh bên ngoài, sau khi ở đó một lúc bèn trở về khsch sạn, hôm nay lại chuẩn bị xuất ngoại.

Nghe có vẻ như Bạch Viện nhớ nhà, nhớ quê hương nên mới về thăm, có điều cô biết, chắc chắn Bạch Viện không phải người như vậy.

Bởi thế Bạch Viện về đây là có mục đích gì đó.

Nhưng Bạch Viện giữ kín mục đích ấy, khiến cho cô chẳng tài nào đoán nổi.

Nhưng cho dù mục đích của cô ta là gì đi chăng nữa thì cô cũng không thể lơ là cảnh giác được.

Bạch Dương lại cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lục Khởi, được rồi, tôi biết rồi, anh đừng kể cho em nghe chuyện cúa Phó Kình Hiên nữa, em không muốn biết, thế nhé, em đang bận.