Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1268




Chương 1309

Còn có tên gọi, cũng không phải được thừa hưởng từ đứa nhỏ kia, mà là ba mẹ đặc biệt đặt cho cô.

Giống như biết Bạch Dương đang suy nghĩ cái gì, trong video, Phạm Lệ Na lại nói tiếp: “Dương Dương, con gái ruột của ba mẹ tên là Bạch Noãn, con tên là Bạch Dương, con là con gái thứ hai của ba mẹ, cho tới bây giờ con hoàn toàn không phải là người thay thế cho Noãn Noãn, sở dĩ ngay từ đầu ba mẹ không nói cho con biết là vì lo lắng cho con còn nhỏ, con sẽ không hiểu hết mọi việc, nhưng nhìn thấy video này nghĩa là con đã trưởng thành, ba mẹ tin tưởng con sẽ hiểu ra mọi thứ, phải không con?”

“Phải… Âm thanh của Bạch Dương trở nên nghẹn ngào sau đó gật đầu.

Phạm Lệ Na nói thêm: “Dương Dương, ba mẹ hy vọng con đừng mãi đắm chìm trong sự đau khổ của việc biết rõ thân phận của mình, ba mẹ hy vọng con sẽ sớm bước ra khỏi việc đó, mặc dù chúng ta không cùng huyết thống, nhưng ba mẹ yêu con, con là con gái ruột của ba mẹ.”

“Đúng vậy.” Lúc này, Bạch Hạo vẫn không lộ diện cũng đột nhiên thò đầu, xuất hiện trong video.

Nhìn khuôn mặt trẻ trung hơn sáu năm trước của Bạch Hạo, chóp mũi Bạch Dương chua xót, nước mắt vốn khó khăn lắm mới dừng lại được bây giờ lại muốn chảy ra, “Ba…”

“Dương Dương, ba mẹ rất yêu con, cho nên con nhất định đừng rối rắm việc con có phải con ruột của chúng ta hay không, ở trong lòng ba mẹ, con và Noãn Noãn đều giống nhau cả, hơn nữa ba cũng phải nói với con một câu xin lỗi, hy vọng sau này con tha thứ cho ba. Có điều ba hoàn toàn không hối hận làm như vậy, có lẽ một ngày nào đó con sẽ hiểu được, con đi theo bọn họ, vậy chắc chắn sẽ bị bọn họ dạy hư.”

Bạch Hạo đột nhiên cụp mắt, trong câu nói của ông rõ ràng có hàm ý khác.

Bạch Dương hơi híp mắt, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

Ý của ba là sao?

Cái gì mà đi theo bọn họ sẽ trở nên hư đốn, bọn họ ở đây rốt cuộc là ai?

Không đợi Bạch Dương nghĩ rõ, Bạch Hạo và Phạm Lệ Na đột nhiên đồng loạt phất †ay trước ống kính.

“Được rồi, Dương Dương, đến lúc mẹ kiểm tra rồi, ba phải dẫn mẹ đi kiểm tra, video đến đây đã nhé, tạm biệt con!”

“Tạm biệt Dương Dương, mẹ yêu con!”

Phạm Lệ Na giơ tay làm động tác hôn gió về phía máy ảnh, sau đó video kết thúc cuối cùng trở về màn hình chính.

Nước mắt Bạch Dương chảy xuống làm ướt hai bên má, đôi môi đỏ mọng khẽ thì thào trong nức nở, “Tạm biệt mẹ, tạm biệt ba, con cũng yêu hai người.”

Cô biết, video này, ngoại trừ việc ba mẹ muốn an ủi cô, nói với cô không nên suy nghĩ nhiều, thản nhiên chấp nhận thân phận của mình, đồng thời cũng là video mẹ Vĩnh viễn nói lời tạm biệt với cô.

Lúc mẹ cô không còn nữa cô chỉ mới năm tuổi, lúc đó cô không hiểu ung thư có nghĩa là gì, cũng không hiểu cái chết là gì, cô chỉ biết mẹ bị bệnh, bệnh rất nặng, ở suốt trong bệnh viện mà mãi không vê nhà.

Cô muốn đến bệnh viện với mẹ, nhưng ông ngoại đột nhiên đến nhà đưa cô đi, nói rằng mẹ muốn cô đến ở với ông ngoại trong lúc nghỉ hè, đợi đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mẹ sẽ được xuất viện.

Tuy nhiên sau một tháng ở lại với ông ngoại, cô không thấy mẹ trở về, chỉ thấy mẹ từ một người cao cỡ đó, cuối cùng biến thành một cái hộp nhỏ.

Về sau khi cô đã lớn lên hiểu chuyện hơn, cô mới biết cái chết là gì, khi đó cô khóc rất to, trong lòng hối hận vì sao mình lại đi theo ông ngoại, mà không kiên trì ở lại bệnh viện cùng mẹ, như vậy cũng sẽ không đến mức ngay cả một lần cuối cùng nhìn thấy mẹ còn không được.