Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1237




Chương 1278

Ngoại trừ cái đó ra, lúc nấy Kình Hiên nhìn thấy áo khoác của anh ta choàng ở trên vai Bạch Dương, vậy mà cũng không có dáng vẻ tức giận hay là ghen tuông.

Cho nên, rốt cuộc chuyện này là sao vậy, Phó Kình Hiên bị cái gì kích thích rồi?

Trình Minh Viễn nhìn bóng lưng của Phó Kình Hiên, trong mắt là vẻ kinh ngạc nói không nên lời.

Mà Bạch Dương nhìn thấy Phó Kình Hiên rời đi, trong lòng căng thẳng, cô nhấc chân đuổi theo: “Chờ đã.”

Phó Kình Hiên đã leo lên xe, nghe thấy giọng nói của cô, động tác đóng cửa liền dừng lại.

Bạch Dương chạy chậm đến gần cửa xe anh, thở hổn hển rồi sau đó mới nhìn anh rồi nói: “Chuyện là…”

“Em muốn nói cái gì?” Phó Kình Hiên khẽ mở đôi môi mỏng.

Bạch Dương cắn môi.

Thật ra thì cô cũng không biết là mình muốn nói cái gì.

Chỉ là khi cô nhìn thấy anh đi thì vô thức muốn đuổi theo.

Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy.

Thậm chí là trong lòng cô còn có chút tức giận, tức giận vì lúc nấy anh nhìn thấy cô và Trình Minh Viễn đứng cùng với nhau, thế mà lại không có bất cứ phản ứng gì.

“Nếu như không nói thì tôi về bệnh viện đây.’ Phó Kình Hiên đặt tay lên nắm cửa, lại lên tiếng lần nữa.

Ánh mắt Bạch Dương lóe lên, cô thu hồi suy nghĩ: “Tôi, tôi muốn hỏi là bây giờ anh vẫn còn chưa đến lúc được xuất viện, tại sao lại ra ngoài?”

“Có một người chú hẹn tôi ra ngoài bàn chuyện hợp tác, đó là bạn của ba tôi lúc ông ấy còn sống, cho nên tôi đã xin phép bệnh viện cho ra ngoài ba tiếng đồng hồ.”

Phó Kình Hiên nhìn cô, lạnh nhạt trả lời, sau đó lại hỏi: “Có còn chuyện gì muốn nói nữa không, nếu không thì tôi đóng cửa đây.

“Không… không có.’ Bạch Dương lắc đầu.

Đúng là không có gì cần nói.

Cô chạy theo anh vốn dĩ cũng không biết nói cái gì, lời lúc nãy là nội dung duy nhất mà cô đã vắt hết óc mới có thể suy nghĩ ra được.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng rồi đóng cửa xe lại: Lái xe đi”

“Vâng.” Trợ lý Trương đáp lời rồi khởi động xe.

Nhìn xe Maybach khởi động chạy trên đường, dần dần hòa vào dòng xe cộ, hai †ay Bạch Dương chậm rãi nắm chặt lại, trong lòng hoảng loạn, hốt hoảng khó nói nên lời.

Trình Minh Viễn vẫn đứng yên bây giờ đã bước tới, trên tay vẫn còn cầm cái áo khoác: “Còn cần áo khoác không?”

Bạch Dương lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Tôi cũng đoán là cô sẽ không cần.” Trình Minh Viễn bất giác mỉm cười, nhưng nụ cười lại rất ảm đạm.

Anh ta có thể nhìn ra cô đã bắt đầu chú ý tới Phó Kình Hiên.

Nếu không thì tại sao cô vừa nhìn thấy Phó Kình Hiên thì liền vô thức ném áo khoác cho anh ta, đồng thời còn kéo dài khoảng cách với anh ta, không muốn dính líu gì với anh ta để Phó Kình Hiên phải hiểu lầm.