Chương 1174
Còn cậu ta luôn miệng nói yêu Bạch Dương nhưng hoàn toàn không làm được điều này, thậm chí còn bước không nổi một bước này, ngay cả việc tự sát lúc nấy mà cậu ta cũng không làm được.
Bởi vì nếu cậu ta thực sự bằng lòng tự sát để cứu Bạch Dương, cậu ta sẽ không lần lữa mãi như thế, mà ngay từ lúc bắt đầu, khi Diệp Chí bắt cậu ta chết, chỉ cần cậu †a chết thì có thể thả Bạch Dương, cậu ta sẽ ra tay với bản thân ngay lập tức, nhưng cậu ta không làm, ngược lại còn đứng đó thương lượng với Phó Kình Hiên rất lâu, việc này cũng đủ để chứng minh rằng cậu †a chẳng thể vì Bạch Dương mà chết được.
Cho nên cậu ta thua rồi, lại thua Phó Kình Hiên một lần nữa rồi.
Bàn về tình cảm đối với Bạch Dương, cậu †a thực sự không thể bì nổi với sự thâm tình mà Phó Kình Hiên dành cho Bạch Dương.
Trên thang dây, Diệp Chí cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy, cả người ngơ ra.
Anh ta không thể ngờ được mình chỉ đẩy Bạch Dương ra thôi, sao Bạch Dương có thể rơi xuống dốc rồi rơi xuống vách núi được?
Rõ ràng anh ta không muốn làm như vậy, dù sao thì anh ta cũng không dám giết Bạch Dương, nếu không Phó Kình Hiên sẽ giết chết anh ta thật mất.
Vậy mà không ngờ cuối cùng chuyện lại phát triển thành ra như vậy, Bạch Dương ngã xuống vách núi, Phó Kình Hiên cũng nhảy xuống theo, vách núi cao như vậy, chắc chắn hai người họ không sống nổi.
Mà ở đây lại có nhiều người nhìn thấy anh †a làm Bạch Dương ngã xuống, Phó Kình Hiên vì vậy mới nhảy xuống theo, cho nên chắc chắn nhà họ Phó sẽ đổ hết tội lỗi lên người anh ta, nhà họ Phó nhất định sẽ giết chết anh ta.
Chạy!
Chạy maul Rời khỏi Hải Thành, rời khỏi thủ đô, rời khỏi đất nước này, không thể bị người nhà họ Phó bắt được, nếu không chỉ còn một con đường chết.
“Chạy, chạy mau!” Nghĩ tới đây, Diệp Chí ngẩng đầu, hét lớn với trực thăng.
Người trên trực thăng cũng nghe thấy, phi công lập tức cho trực thăng bay lên, sau đó quay đầu, chạy về phía trước.
Nhưng máy bay của Diệp Chí vừa bay đi thì phía sau đã có hai chiếc trực thăng đuổi tới.
Chiếc thứ ba không đuổi theo mà từ từ hạ xuống một chỗ khá bình phẳng ở bên cạnh Lương Triết.
Cửa trực thăng mở ra, trợ lý Trương nhảy xuống, đi thẳng tới chỗ mấy người vệ sĩ, nói với họ: “Tổng giám đốc Phó và cô Bạch sao rồi?”
Theo lý mà nói, nhiều người như vậy, cô Bạch phải được cứu rồi chứ.
Cho dù không cứu được thì tổng giám đốc Phó cũng phải ở đây chứ.
Sao lại không thấy tổng giám đốc Phó đâu cả?
Đội trưởng vệ sĩ cúi đầu, không dám đối mặt với trợ lý Trương, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Phó… Tổng giám đốc Phó anh ấy… anh ấy nhảy xuống vực rồi.”
“Cậu nói cái gì?” Trợ lý Trương ngơ ra, sau đó mặt lập tức biến sắc, nắm lấy cổ áo của vệ sĩ mà hét lớn: “Cậu nói tổng giám đốc Phó nhảy xuống vực rồi?”
“Đúng vậy.” Đội trưởng vệ sĩ gật đầu: ‘Diệp Chí đẩy cô Bạch xuống vách núi, tổng giám đốc Phó cũng nhảy theo rồi.”
“Shh…’ Trợ lý Trương hít vào ngược một hơi, ngay giây sau, anh ta tức giận chất vấn: “Thế sao cậu không ngăn lại? Cậu là vệ sĩ của tổng giám đốc Phó mà sao không ngăn tổng giám đốc Phó lại, cứ trân trân nhìn tổng giám đốc Phó nhảy xuống vực ngay trước mắt cậu như vậy sao?”