Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1127




Chương 1166

“Là Lương Triết?” Phó Kình Hiên hơi kinh ngạc, rõ ràng cảm thấy khiếp sợ với việc Lương Triết là Diệp Hàn Triết.

Ban đầu anh còn cho rằng người bắt cóc Bạch Dương là Cố Việt Bân hoặc kẻ thù của nhà họ Phó, không ngờ lại từ Lương Triết mà ra.

Chẳng trách Lương Triết biết người bắt Bạch Dương đi là Diệp Chí.

Đó là vì Lương Triết chính là người nhà họ Diệp, hơn nữa còn là trở ngại lớn nhất đe dọa Diệp Chí chiếm nhà họ Diệp, thế nên anh ta mới muốn diệt trừ Lương Triết.

Mà căn cứ vào lời nói của Diệp Chí, rõ ràng Diệp Chí biết tâm tư của Lương Triết dành cho Bạch Dương nên mới bắt cóc Bạch Dương, muốn mượn cơ hội lừa Lương Triết tới để triệt tiêu.

Nghĩ thông suốt tất thảy, Phó Kình Hiên giận tím mặt, siết nắm tay kêu răng rắc, đang định lên tiếng thì đã nghe Diệp Chí nói tiếp: “Tổng giám đốc Phó, mối hợp tác của chúng ta rất đơn giản. Tôi mượn vợ cũ của anh để tiêu diệt Diệp Hàn Triết, chờ Diệp Hàn Triết chết rồi tôi sẽ trả lại vợ cũ cho anh. Đến lúc ấy, tặng thêm cho tổng giám đốc Phó hai bến cảng thương mại xem như bồi thường, ân oán hai ta chấm dứt tại đấy luôn. Tính ra trong mối hợp tác này, cả hai ta đều thắng. Tổng giám đốc Phó cân nhắc xem thế nào?”

Diệp Chí tươi cười tự tin nhìn Phó Kình Hiên.

Anh ta cảm thấy điều kiện hợp tác mình đưa ra quá tốt, Phó Kình Hiên nhất định sẽ đồng ý.

Dù sao đó cũng là bến cảng thương mại của thủ đô cơ mà. Tuy Phó Thị cũng có bến cảng thương mại ở thủ đô, nhưng tuyệt đối không nhiều bằng nhà họ Diệp.

Thế nên Diệp Chí cho rằng, một doanh nhân đạt chuẩn sẽ không từ chối hai bến cảng thương mại cho không.

“Ư ưm ưml” Bạch Dương bất chợt vặn vẹo kịch liệt, đầu cũng lắc mạnh không ngừng, muốn Phó Kình Hiên đừng để bến cảng thương mại cám dỗ, đừng đồng ý.

Dù sao đây cũng là vấn đề liên quan đến tính mạng của Lương Triết.

Cô tuyệt đối không thể để Phó Kình Hiên đồng ý được.

Phó Kình Hiên nghe được động tĩnh thì nhìn sang phía cô, cũng biết vì sao cảm xúc của cô lại kích động đến thế.

Tuy trong lòng anh thấy không thoải mái, nhưng vẫn tuân theo ý nghĩ trong thâm tâm mình, giọng nói lạnh lùng châm chọc: “Chẳng thế nào cả. Anh cho rằng Phó Kình Hiên này là kẻ có thể lợi dụng người mình yêu đi gặt hái ích lợi ư? Diệp Chí, anh quá xem thường tôi rồi. Anh tưởng tôi là anh chắc?”

Anh không cần mạng của Lương Triết, Diệp Chí muốn giết Lương Triết hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.

Anh chỉ quan tâm tới Bạch Dương.

Nụ cười trên mặt Diệp Chí nháy mắt cứng đờ, lát sau mới nhìn Phó Kình Hiên bằng vẻ không thể nào tin nổi, giọng nói bén nhọn: “Tổng giám đốc Phó, tôi nói là hai bến cảng thương mại của thủ đô đấy? Anh từ chối thật sao? Muốn đối đầu với Diệp Chí †ôi đến cùng thật à?”

“Tôi không thiết tha gì làm bạn với người như anh!” Phó Kình Hiên ngước mắt lên, đảo qua đối phương như nhìn một đống rác.

Còn Bạch Dương bị che dưới áo khoác thì vui mừng đến rơi nước mắt.

Tốt quá! Thật sự tốt quá rồi!

Phó Kình Hiên không đồng ý hợp tác với Diệp Chí!

Có trời mới biết vừa rồi cô sợ hãi Phó Kình Hiên sẽ đồng ý đến thế nào.