Thư Tình Mùa Hạ

Chương 5




5

Đó là một bộ sườn xám hoạ tiết thuỷ mặc.

Được đặt may riêng, không đẹp theo kiểu khiến người ta phải ồ lên như đồ Tây, ngược lại trông rất dịu dàng, đằm thắm.

Tần Kha tựa người vào tường, chậm rãi đeo đồng hồ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bóng lưng tôi.

Đôi nam nữ trong gương có độ chênh lệch độ cao vừa đẹp.

Anh mặc một bộ vest màu đen, xa hoa.

Đứng cạnh tôi đang mặc sườn xám lại mang tới một vẻ đẹp Trung Tây kết hợp.

Tôi mím môi: “Có áo khoác không?”

Bộ sườn xám ôm sát đường cong cơ thể, anh nhìn tôi, không giấu nổi sự nóng bỏng trong đôi mắt.

“Không có.” Tần Kha đưa mắt nhìn lưng tôi rồi nói bâng quơ một câu: “Rất đẹp.”

Không ngờ Tần Kha lại đưa tôi đến tham gia bữa tiệc của gia đình anh.

Căn biệt thự quen thuộc, dù đã mười năm trôi qua nhưng nó vẫn đứng sừng sững ở đó.

Tôi đã giấu Tần Kha tới đây không chỉ một lần.

Thậm chí tất cả ký ức không vui đều diễn ra ở đây.

Tần Kha mở cửa xe, đợi tôi: “Chắc em chưa gặp em trai và mẹ kế của anh đâu nhỉ.”

Tôi căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”

Tần Kha mím môi, cúi người đưa khuỷu tay về phía tôi: “Không muốn gặp phụ huynh à?”

Anh đứng trong màn đêm, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

“...”

Anh biến nỗi sợ của tôi thành căng thẳng, nắm chặt tay tôi: “Chỉ gặp mặt thôi.”

Căn biệt thự sáng đèn, đi qua vườn hoa tươi tốt là đến trước cửa chính.

Tiếng ồn ào đằng sau cánh cửa vọng tới, hình như có rất nhiều người.

Thỉnh thoảng lại có tiếng phụ nữ chuyện trò với nhau: “Sao tôi có thể quyết định chuyện hôn nhân đại sự của Tần Kha được, dù gì cũng chẳng phải là mẹ ruột…”

Đã nhiều năm trôi qua, khi được nghe thấy giọng nói này một lần nữa, tôi vẫn bất giác run lên bần bật.

“Anh cả, anh về rồi sao.”

Có một tia sáng xuyên qua khe cửa chiếu thẳng vào tấm thảm đỏ dưới chân.

Anh ta đứng ngược sáng, không nhìn rõ mặt nhưng tôi vẫn vô thức nép người phía sau Tần Kha.

Anh ta là em trai cùng cha khác mẹ với Tần Kha, Tần Tử An.

Tần Kha lạnh lùng ừ một tiếng rồi nắm tay tôi đi vào trong.

Khi đi ngang qua người Tần Tử An, tôi lỡ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh ta.

Anh ta lập tức nhận ra tôi, đôi mắt u tối của anh ta hiện rõ vẻ nghiền ngẫm, hệt như năm đó anh ta mắng tôi là con kh ốn vậy.

“Anh, anh vẫn thích nối lại tình cũ nhỉ.”

Anh ta đi ngay sau tôi, thỉnh thoảng lại chạm tay vào lưng tôi.

Tôi căng thẳng ôm chặt Tần Kha, cố giữ khoảng cách với anh ta.

Tần Kha nhận ra sự khác thường của tôi, anh lạnh lùng nhìn Tần Tử An rồi nói: “Cút xa ra.”

Tần Tử An ngả ngớn nhìn tôi, sau đó quay người bỏ đi.

Dọc đường, liên tục có người chào hỏi Tần Kha.

“Sếp Tần, lâu rồi không gặp.”

Tần Kha khẽ gật đầu.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi cho đến khi chúng tôi đi vào phòng khách.

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang đứng giữa đám đông, đó là mẹ kế của Tần Kha, bà Tang.

Hà Nhàn Quân đang đứng bên cạnh bà ta, lúc cô ta trông thấy tôi thì chạm nhẹ vào cánh tay bà ta.

Mọi người im bặt, ngoảnh đầu lại nhìn, đủ mọi vẻ mặt.

Phản ứng của bà Tang rất giống Tần Tử An, nhướng mày, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi:

“Ai vậy?”

Mấy người phụ nữ trạc tuổi bà Tang đứng xung quanh cũng cất tiếng.

“Tiểu Kha, Nhàn Quân đang ở đây, cháu lại tìm người phụ nữ khác là sao vậy?”

Tần Kha ôm eo tôi, thản nhiên giải thích: “Đổi người rồi.”

“Con không còn nhỏ nữa, sao lại tùy hứng như thế?” Bà Tang không vui nói: “Cô ta là người thế nào, con có biết rõ không?”

Câu nói này có tính ám chỉ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc bà ta đã kể hết chuyện cũ cho mọi người nghe rồi.

Người không hay biết gì cũng chỉ có một mình Tần Kha.

Tần Kha cúi đầu, nói nhỏ bên tai tôi: “Em qua đó ăn chút gì đi, lát nữa anh sẽ tới tìm em.”

Ánh mắt của bà Tang khiến tôi đứng ngồi không yên, tôi gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Chỗ để bánh ngọt rất gần với phòng bếp, cũng không có ai ở đó

Đi qua chỗ rẽ đột nhiên tôi bị người ta tóm lấy, lôi vào trong phòng bếp.

Cửa phòng đóng lại.

Mùi nước hoa rất nồng xộc lên mũi.

“Cô lại d ụ dỗ anh trai tôi à.”

Tiếng cười man rợ của Tần Tử An vang lên bên tai: “Lê Nguyện, năm đó cô bị chơi thành thế nào, cô không biết sao?”

Tôi nổi da gà, run lẩy bẩy: “Buông ra.”

Tần Tử An đè tôi lên tường, nắm cằm tôi rồi nói: “Xem nào, xinh hơn xưa rồi đấy.”

Anh ta sáp lại gần, gần đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi thuốc lá khó chịu từ miệng anh ta.

“Cô may mắn thật đấy, hôm nay bạn cũ đều đang có mặt ở đây, hay là chúng ta làm lại lần nữa nhé.”

Tôi ngoảnh đầu, lạnh lùng nói: “Tần Tử An, mấy người làm thế là ph ạm ph áp.”

Anh ta túm tóc tôi, ấn lên trên tường, hệt như năm đó ấn tôi vào bồn cầu trong nhà vệ sinh.

“Một đứa nghèo mạt hạng như cô cũng xứng nhắc đến l uật ph áp với tôi sao?”

“Năm đó lột đồ chưa sướng phải không?”

“Chắc Hà Nhàn Quân vẫn còn giữ lại ảnh của cô đấy? Hửm, cô có muốn để lộ chúng không?”

Những ký ức đau khổ đó lại quay trở về, tôi ra sức vùng vẫy, điên cuồng: “Tần Tử An, anh c h ế t đi.”

Tần Tử An lại càng hưng phấn hơn.

“Được, Lê Nguyện, cô có muốn cược cả nhà mình với tôi không. Đấu với tôi, để xem ai c h ế t trước.”

“Một kẻ rẻ tiền được mẹ tôi thuê quy ến rũ Tần Kha, cô nghĩ sau khi Tần Kha biết được, anh ta còn bảo vệ cô nữa không?”

Nói xong, anh ta bắt đầu cởi quần.

Tôi giãy giụa trong nỗi tuyệt vọng, nước mắt lăn dài.

Ký ức ngày xưa ùa về.

Một ngày trước kỳ nghỉ, tôi tới xin bà Tang cho mình nghỉ việc.

Bà ta cầm điếu x ì gà trong tay, kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Nhận t iền rồi lại muốn chạy à?”

Tôi trả lại chiếc thẻ cho bà ta: “Tôi không làm được chuyện này, xin lỗi.”

Bà ta phì cười: “Cô nghĩ cô làm thế sẽ có kết quả với Tần Kha sao? Mơ mộng hão huyền.”

Hôm đó, Hà Nhàn Quân sai người nhốt tôi trong nhà vệ sinh.

Bọn họ lột sạch quần áo trên người tôi.

“Cô là con khốn bác Tang thuê sao?”

Hà Nhàn Quân khoanh tay, đứng ở giữa, nói bằng cái giọng mỉa mai: “Chắc cô cũng không ngại cho tôi chụp vài tấm hình đâu nhỉ?”

Phản kháng của tôi trước sự t ấn c ông của họ, hiển nhiên chẳng có tác dụng gì.

Năm mười tám tuổi, trong tiếng ve kêu giữa mùa hè nóng nực, tự tôn của tôi đã bị người ta chà đạp trong nhà vệ sinh nho nhỏ.

Nước bẩn rửa trôi sự cứng cỏi của tôi.

Những câu nói bẩn thỉu gặ m nhấm linh hồn tôi.

Cuối cùng Tần Tử An đã dùng cách nhục nhã nhất, làm bẩn mặt tôi.

Giọng tôi khàn đi, khắp người chằng chịt v ết th ương: “Tôi muốn báo cảnh s á t…”

“Con khốn, cô có kiến thức về pháp luật không vậy?” Tần Tử An cười hớn hở, nắm tóc tôi rồi nói: “Chỉ làm bẩn mặt cô tôi, sao được xem là c ư ỡ n g h i ế p được. Chỉ cần cô không g i ế t c h ế t được tôi, tôi sẽ g i ế t c h ế t cô.”

Cuối cùng chuyện này cũng chìm vì không có đủ bằng chứng

Ngoài phòng bếp, tiếng nói cười ầm ĩ.

Tần Tử An say r ư ợ u, kéo bộ sườn xám của tôi lên tận eo.

Hai tay tôi bị anh ta giữ chặt sau lưng, tiếng ồn ào át cả tiếng kêu cứu.

“Cút… cút đi…”

Tôi bật khóc.

Cắn mạnh lên bả vai anh ta.

Tần Tử An bị đau, kêu lên một tiếng rồi buông tôi ra.

Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng anh ta phản ứng nhanh nhạy, túm tóc tôi rồi kéo lại.

Cảm giác đau thấu trời xanh khiến tầm nhìn của tôi trắng xoá.

Có một giọng nói đang gào thét trong lòng tôi.

Hận không?

Tôi đã làm sai chuyện gì, tại sao lại khiến tôi tổn th ương hết lần này đến lần khác như thế?

Tại sao có những người sinh ra đã là ác quỷ.

Trong cơn hoảng loạn, tôi cầm chai r ư ợ u trên bàn lên.

“Con khốn, ngủ với cô thì sao nào?”

Tôi bật khóc quay người lại, giơ chai r ư ợ u lên, đập thẳng vào đầu anh ta.

Cùng với tiếng vỡ lanh lảnh.

Thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh