Thú Thế Độc Sủng: Thú Phu, Ăn Cơm Đi!

Chương 5




Sau khi đi một đoạn đường dài, từ xa Đàm Tiểu Thi nhìn thấy những đồ vật rất giống tường vây.

Trên tường vây có một hàng rào làm bằng gỗ, bên cạnh có hai người đàn ông đẹp trai mặc váy da thú.

Hill cùng bọn họ chào hỏi một chút, nhưng hai người đàn ông đôi mắt sắc bén, nhìn thấy Đàm Tiểu Thi đi theo phía sau Hill.

"Giống cái mới?" Một người đàn ông nhìn Đàm Tiểu Thi, kích động hỏi.

Hill tự nhiên biết rõ trong lòng người đàn ông kia nghĩ cái gì, trừng mắt liếc hắn một cái: "Đây là giống cái của ta." Dứt lời, kéo Đàm Tiểu Thi nhanh chóng đi vào.

Đàm Tiểu Thi vẫn luôn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên bị Hill kéo đi như vậy, suýt chút nữa té ngã.

Sau đó cô lật tay nắm lấy tay Hill, Hill trong lòng vui vẻ, ngay sau đó chỉ cảm thấy cánh tay đau xót, giống như bị một lực lượng kì dị nào đó ghì chặt sau lưng.

Hắn giãy giụa muốn rút tay ra nhưng không tránh ra được, chính hắn lại không dám quá dùng sức sợ làm giống cái bị thương.

"Theo như ngươi nói, không nên động thủ động cước." Đàm Tiểu Thi tăng lớn lực đạo, Hill cảm thấy cánh tay đau nhức vô cùng.

Động tác của bọn họ đã thu hút sự chú ý của hai người đàn ông, hai người đàn ông thấy Hill bị một giống cái chế trụ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha ha.

Hill nghe thấy tiếng cười của bọn họ mới phản ứng lại xung quanh có người, sắc mặt tối sầm.

Hắn vẫn là nên đâm vào cây chết!

"Ngươi buông ta ra!" Hill tăng lớn vài phần lực đạo, mặc dù mất hết mặt mũi, hắn vẫn bận tâm Đàm Tiểu Thi.

Đàm Tiểu Thi lạnh lùng nhìn lướt qua hai người đàn ông đang cười to, hai người bọn họ bị ánh mắt của cô làm cho ngẩn ra, thế nhưng bất tri bất giác ngưng cười.

Cô thu hồi ánh mắt, một tay đem Hill đẩy ra, sau đó nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức đi về phía bên trong.

Hill vặn vặn cổ, xoa xoa cánh tay đau nhức, vài bước đuổi kịp Đàm Tiểu Thi.

Đi vào bên trong một đoạn đường, liền thấy những thạch ốc thưa thớt, cao thấp khác nhau.

"Ta ở bên kia." Cánh tay của Hill đã đỡ đau nhưng bởi vì chuyện vừa xảy ra cảm xúc không được tốt lắm.

Hắn mang theo Đàm Tiểu Thi vào một thạch ốc tương đối rộng rãi, liếc một cái có thể thu hết bài trí trong thạch ốc vào đáy mắt.

Một cái ổ bằng cỏ mềm mại, một cái rương gỗ.

Hill cũng cảm giác được trong phòng đơn sơ, nhưng hắn vừa mới thành niên không bao lâu, cũng không có giống cái, đồ vật trong phòng tự nhiên không nhiều lắm.

Hắn gãi gãi tóc, mở ra rương gỗ lục lọi, lấy ra một cái váy da thú, sau đó tháo xuống áo khoác quấn bên hông, mặc vào váy da thú.

Thấy Hill muốn thay quần áo, Đàm Tiểu Thi quay mặt đi, lúc này cô đang nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào, chẳng lẽ muốn ở bộ lạc thú nhân này mãi mãi?

"Cho ngươi." Hill đem áo ngụy trang đưa cho Đàm Tiểu Thi, sau đó hắn nhìn quần áo trên người Đàm Tiểu Thi, càng xem càng cảm thấy không thoải mái.

Đàm Tiểu Thi tiếp nhận quần áo, vẫn chưa mặc vào, mà bỏ cả ba lô và áo để lên trên rương gỗ.

Trước đó, cô ẩn núp trong rừng rậm hai ngày hai đêm, hôm nay lại lăn trên mặt đất vài vòng, quần áo đã bẩn đến không thể bẩn bơn.

"Anh có quần áo tôi có thể mặc sao?" Đàm Tiểu Thi nhìn về phía Hill.

Hill vẫn luôn nghĩ đến làm Đàm Tiểu Thi thay ra bộ quần áo trên người, lúc này nghe Đàm Tiểu Thi chủ động đề cập, tâm tình lập tức vui vẻ, vội gật đầu, nói: "Có, ngươi chờ một lát."

Hắn đem quần áo và ba lô Đàm Tiểu Thi đặt lên ổ cỏ, lại bắt đầu lục lọi rương gỗ.