Thư Sinh Hư Hỏng Cách Vách

Chương 2




"Hồ ly tinh không biết xấu hổ! Thứ đồ phóng đãng một ngày không có đàn ông thì không sống nổi! Dám dụ dỗ hán tử nhà ta! Ngươi không được chết tử tế đâu! Phu quân chết thì an phận ở trong nhà đi, vì cớ gì không chịu ở yên? Không có đàn ông ngày đêm 'chơi đùa' liền ngứa à? Nếu 'đói khát' chịu không nổi thì lên trên trấn, đến hẻm 'bán hoa' treo bảng hành nghề đi! Có khách rồi thì đừng có về thôn của ta làm loạn, gây tai họa cho người trong sạch nữa.."

Bên ngoài tiểu viện xây bằng đá xanh sạch sẽ, đơn giản một thôn phụ trung niên cao to vạm vỡ sắc mặt giận dữ chỉ tay vào cánh cửa gỗ màu nâu chửi văng nước miếng.

Vóc dáng bà ta to béo ục ịch, mặt tròn như cái bánh nướng, đôi mắt hung ác lập lòe, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, rõ ràng đang vô cùng tức giận.

Tiểu viện bằng đá xanh này được xây dựng dưới chân núi ở đầu thôn, xung quanh chỉ có một, hai nhà gần nhau. Nơi này coi như là vùng hẻo lánh. Tuy nhiên lúc này đã giữa trưa, người dân trong thôn làm ruộng phía trước thôn tốp ba tốp năm về nhà ăn cơm, vừa khéo có thể đi ngang qua chỗ này. Chợt nghe tiếng chửi vừa lớn vừa tục mọi người không nhịn được lại gần xem náo nhiệt.

"Ơ, mẹ Xuyên Tử, thím làm sao thế? Cơn tức lớn như vậy, rất dọa người!"

"Đúng, đúng, đây chẳng phải là nhà của Thịnh quả phụ vừa mới tới thôn của chúng ta hay sao? Nàng ấy làm gì chọc giận thím à?"

"Hay là cha của Xuyên Tử nhà thím thấy người ta xinh đẹp nên nhìn trộm, nhìn vài lần bị thím bắt gặp? Ôi, nhìn dung mạo của tiểu nương tử người ta kìa, miễn là đàn ông nhìn thấy liền không nhịn được nhìn thêm vài lần, thím cũng đừng quá để bụng.."

"Phải phải.."

Mọi người đều biết người phụ nữ béo này, vừa thấy thái độ của bà ta, trong lòng liền hiểu rõ.

Mẹ Xuyên Tử nổi danh là cọp cái ở thôn Thanh Sơn, thái độ làm người hung dữ, hay ghen tỵ nhưng lại gả cho tên quỷ háo sắc - Cha Xuyên Tử thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngày thường gã hay trêu ghẹo các tiểu cô nương, đại cô nương xinh đẹp ở đầu thôn, con người lại chẳng đàng hoàng. Hai người này sống chung với nhau, hai ngày thì cãi trận nhỏ, ba ngày cãi trận lớn. Mọi người đều đã quen với chuyện này, cũng vui vẻ đến xem náo nhiệt. Vì vậy, nhóm người liền tranh nhau nói.

"Ả ta chính là loại lẳng lơ!" Lời của mọi người nói càng khiến mẹ Xuyên Tử tức giận, vẫy vẫy cái khăn trong tay hét lớn: "Ỷ vào có chút nhan sắc thì đi dụ dỗ nam nhân nhà người khác! Mọi người nhìn đi, đây chính là bằng chứng!"

"Ơ, cái này là gì thế?" Nhìn mẹ Xuyên Tử giận đến đỏ mặt tía tai, mọi người không nhịn được sửng sốt: "Không lẽ là của Thịnh nương tử?"

"Còn không phải hay sao?" Mẹ Xuyên Tử vừa đấm ngực vừa gào thét: "Nếu không phải lúc ta đây sửa soạn lại quần áo vô tình phát hiện thứ này, thì bây giờ ta vẫn bị đôi gian phu d*m phụ này lừa gạt đấy! Ta nói sao mấy ngày nay tên quỷ chết tiệt kia luôn chạy ra bên ngoài, hóa ra là 'câu được' cái thứ bẩn thỉu không biết xấu hổ này!"

Bà ta nói xong, nhận thấy ánh mắt của mọi người có gì đó không bình thường.

"Không thể nào! Hán tử nhà thím có bộ dạng như thế kia, Thịnh nương tử xinh đẹp cỡ nào, làm sao có thể nhìn trúng gã được.." Có hán tử nhịn không được lên tiếng châm chọc.

"Hừ! Tống Cẩu Đản ngươi tưởng trong đầu ngươi nghĩ cái gì ta đây không biết à? Lòng dạ nhà ngươi cũng dơ bẩn giống tên quỷ chết tiệt nhà ta thôi, giở giọng ghen tỵ hử?" Miệng lưỡi mẹ Xuyên Tử đúng là sắc bén như lưỡi dao: "Hừ! Từ sau khi cái thứ lẳng lơ này đến, không biết bao nhiêu hán tử trong thôn mất hồn mất vía vì ả. Đũng quần các ngươi che giấu suy nghĩ gì, ta đây đều biết rõ nhé!"

Nhóm phụ nữ đứng chung quanh nghe mấy lời này, sắc mặt đều có chút lúng túng.

Lời của mẹ Xuyên Tử cũng không sai, từ khi tiểu quả phụ họ Thịnh dẫn nam hài và muội muội đến thôn Thanh Sơn, các hán tử trong thôn giống như trúng tà. Người đã có gia đình thì không để ý gì tới lão bà và đứa nhỏ, người chưa thành thân thì không quan tâm tới mẹ già và tỷ muội.

Mỗi ngày quanh quẩn trước cửa nhà nàng ta, chỉ mong có thể nhìn nàng một cái. Nếu không phải bên cạnh nàng có một muội muội to khỏe, dữ dằn, âm thầm che chở cho cô nhi quả phụ các nàng, e rằng đã có vài tên gan to bằng trời vọt vào cưỡng bức rồi.

Chẳng qua là lúc đầu thấy nàng an phận, tuy diện mạo xinh đẹp nhưng nàng rất ít đi ra ngoài, cũng chẳng dụ dỗ cười nói với các hán tử ở xung quanh. Mặc dù nhóm phụ nhân trong thôn không cam lòng nhưng không bắt được thóp của nàng, đành phải mắng sau lưng nàng là đồ yêu tinh, về nhà cột chặt dây lưng quần của trượng phu nhà mình, chỉ thế thôi.

Nhưng hôm nay, mẹ Xuyên Tử nói nàng 'câu dẫn' cha Xuyên Tử! Vậy kế tiếp, chẳng phải là nam nhân của bọn họ hay sao?

"Mẹ Xuyên Tử, thím xác định khăn tay này của Thịnh nương tử?" Một phụ nhân trẻ tuổi, lại khôn khéo đảo tròng mắt hỏi.

"Nếu ta đây không xác định thì tới chỗ này làm cái gì? Các ngươi nhìn chất lượng của chiếc khăn tay này đi, thôn chúng ta ngoại trừ kẻ lẳng lơ xài tiền bẩn thỉu nào đó, ai có thể mua khăn vải bông chất lượng tốt như vậy?" Mẹ Xuyên Tử căm hận vẫy cái khăn tay, giọng điệu vừa chua vừa giận.

"Nếu khăn tay này thực sự thuộc về Thịnh nương tử, chúng ta nhất định phải truy xét chuyện này tới cùng! Thôn Thanh Sơn của chúng ta đều là người đứng đắn, nhất định không thể để cho loại nữ nhân không an phận này phá hoại sự yên bình của thôn.." Phụ nhân trẻ kia cười lạnh.

"Mẹ Bảo Nữu, chúng ta chưa biết rõ đầu đuôi sự việc đã định tội người ta, như vậy không tốt lắm đâu!" Trong đám người có kẻ lên tiếng phản bác.

"Đúng vậy, có ai không biết xưa nay ngươi luôn tự xưng là đóa hoa của thôn Thanh Sơn! Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy bộ dạng người ta xinh đẹp hơn mình nên sinh lòng đố kỵ?"

"Nói rất đúng.." Các hán tử nhao nhao phụ họa.

"Ta khinh! Đám sắc quỷ bị mỡ heo làm mụ mị đầu óc.." Mẹ Bảo Nữu lập tức giận đỏ mặt, dẫn dắt nhóm phụ nhân cãi cọ um sùm với đám hán tử thương hương tiếc ngọc.

Trong lúc nhất thời, người gây gỗ thì cứ gây gỗ, người đứng xem náo nhiệt thì cứ xem náo nhiệt, bên ngoài tiểu viện vô cùng tạp nham. Song, bên trong tiểu viện vẫn yên lặng như nước, không biết người trong nhà không nghe thấy hay là không dám bước ra, một chút âm thanh cũng chẳng có.