Thú Nô

Chương 44




Từ đầu đến đuôi không tìm được cơ hội thích hợp chạy trốn....

Ân cần của Ericter và Shogula làm Phong Tình rạo rực lại nôn nóng, cảm giác được hai ái nhân trăm phương ngàn cách che chở khiến người ta quá mê say, hắn sợ nếu không rời khỏi, mình sẽ lại dao động nữa cũng không chừng, không thể tự kềm chế trầm luân trong quan hệ kỳ dị như vậy, cuối cùng lại dẫn đến ba người đều đau khổ.

Ericter cùng Shogula mỗi bên bưng một chén dược thủy xanh thẫm tiến vào.

“Ta không muốn uống thuốc!” Phong Tình ngồi phịch trên giường bực bội kháng nghị.

Mấy ngày nay mỗi ngày đều bị rót mấy chén dược thủy lớn, mùi vị ghê tởm chết người.

“Ngoan, uống nó đi, thân thể ngươi không tốt, cái này có thể hảo hảo điều dưỡng thân thể ngươi.” Ericter dỗ.

“Không uống, không uống! Lần này nói cái gì cũng không uống.” Phong Tình vùi đầu vào trong chăn. Thứ ghê tởm đó, mấy lần trước có thể uống được đã là dùng thiên đại nghị lực. “Các ngươi phiền chết đi, luôn nhốt ta trên xe.” Hại hắn một cơ hội chạy trốn cũng không có.

“Uống rồi liền đi chơi chịu không? Chúng ta cũng sắp đến nơi, đến lúc đó ngươi muốn chơi thế nào cũng được.” Shogula dỗ, kỳ thực, dù tới nơi cũng không thể để Phong Tình tình trạng thân thể không tốt thường xuyên ra ngoài, bất quá tình huống bây giờ đặc biệt, cần tung hỏa mù.

“Nơi nào?” Phong Tình nhăn mũi, cảm thấy giống như có cái gì hắn không biết, lại là bọn họ sớm đã an bài hảo?

“Chúng ta tìm được một chỗ phong cảnh rất tuyệt lại an tĩnh, nơi đó rất thích hợp cho ngươi tu dưỡng, chính là nơi đó.” Shogula giải thích.

“Ai nói ta muốn đi tới đó?”

“Nơi đó rất đẹp, rất thích hợp với ngươi...”

“Ta không muốn đi...” Phong Tình hét to ngắt lời Shogula. “Ta muốn đến chỗ đông người, ta muốn đi thành thị lớn.” Chỗ đông người mới dễ chuồn.

“Ngươi thân thể yếu ớt cần hảo hảo điều dưỡng, chỗ đông người không thích hợp.” Ericter nhíu mày. “Trước không nói cái khác, uống cái này, nếu không để nguội thì không thể uống.”

“Không uống, cũng không đến nơi kia, ta thân thể rất tốt.” Phong Tình trốn vào ổ chăn, hai người kia dỗ thế nào cũng không được, cho đến lúc nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của hai người, tiếng mở cửa đóng cửa, mới hơi ló đầu ra ngoài.

Hắn rất tùy tiện phải không?

Đang khổ sở, bỗng nhiên nghe tiếng khóc bảo bảo, vội vàng đứng dậy, vừa lúc Ericter ôm hai oa oa mở cửa tiến vào.

“Chúng đói bụng.” Ericter đầu tiên là rất không thương tiếc để Phong Cảnh lên giường, rồi cẩn thận đem nhi tử mình đặt bên mặt Phong Tình.

Phong Tình giật nhẹ áo chuẩn bị kéo xuống uy bảo bảo, thấy Ericter cư nhiên vẫn còn ngồi bên giường.

“Ngươi ra ngoài.” Y nhìn kêu mình làm sao uy!

“Ách....” Ericter cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khát, nghẹn thật lâu rồi không làm, y bây giờ tưởng tượng đến hình ảnh Phong Tình uy sữa liền sung huyết não. “Ngươi uy, ta không nhìn.” Xoay người.

Phong Tình vẫn không được tự nhiên, trước kia hắn uy bảo bảo bên cạnh đều không có ai, nhưng bảo bảo khóc quá lợi hại, đành phải chuyển người đối mặt vách tường, kéo y phục xuống ôm lấy oa oa để từng đứa ngậm hút vào.

Các bảo bảo bận ăn không rảnh khóc, nhưng Phong Tình cảm giác quá bất thường, sau cổ cảm thấy có gió nóng thổi trúng, bên ngoài đang có gió nồm sao? Nhưng thế nào cũng không thể thổi vào trong xe.

Quay đầu xem xét, kinh ngạc muốn nhảy dựng, đầu Ericter cư nhiên ghé vào bên cổ hắn, gió nóng là lạ kia là khí thô mũi y phun ra.

“Oa! Ngươi, ngươi làm gì vô thanh vô tức sát vào gần như thế!” Phong Tình xấu hổ giận dữ, vội vàng kéo chăn che thân thể, lại bị Ericter ngăn lại.

“Ngươi làm gì. Ân....”

Ericter cư nhiên gạt hai oa oa dính trước ngực Phong Tình ra, không quan tâm oa oa khóc nháo, bàn tay kéo quần áo mở rộng tới eo của Phong Tình, tay phủ lên hai nơi đứng thẳng nho nhỏ kia, kinh ngạc thì thào.

“Thật thần kỳ... Nơi này cư nhiên cũng có sữa...” Y thấy trên quả đỏ bị tiểu hài tử hút cứng kia dính chút sữa trắng, làm nước bọt y cơ hồ tràn ra vượt qua tốc độ nuốt.

“Ực..” Nuốt nước bọt, thật sự không nhịn được, y muốn nếm chút xem sữa kia sẽ là mùi vị gì, miệng ngậm lên, hút liếm.

“Ân....” Phong Tình rất lâu không hoan ái trước tiên run rẩy rên rỉ xuất thanh, biết bây giờ không nên là loại tình huống này, xô đẩy cái đầu trước ngực, nhưng hai tay do tình dục bị khơi mà mất khí lực, kháng cự ngược lại mang mùi vị vẫn nghênh tiếp.

Ngon hơn tưởng tượng một ngàn lần.

Sữa ngọt ngào từ nhũ tiêm xinh xắn ứa ra, mùi thơm lấp đầy cả khoang miệng, lại đi xuống xâm thực dạ dày, Ericter say mê hút vào, đáng tiếc sữa ứ ra quá ít làm y rất bất mãn, hai tay đè ép xoa nắn bộ ngực bằng phẳng của Phong Tình, mong đợi càng nhiều chất lỏng hơn.

“A a... Eri... Ngừng.... A...” Giọng Phong Tình run rẩy không thể khống chế, hắn cảm thấy phần ngực bị đùa bỡn như thế, phía dưới cũng đã cứng, phía sau cũng đã mềm.

“Không còn!” Nhũ tiêm đang mút vào cư nhiên mới một hồi cũng đã hết, Ericter bất mãn than thở chuyển qua bên kia, nhưng bên kia cũng không có bao nhiêu, trong chốc lát cũng hút không ra bất cứ chất lỏng gì.

“Ít như thế, khó trách nhi tử luôn ăn không đủ no.” Sữa Phong Tình ít là vì thân là nam nhân không có ngực lớn như nữ nhân, tích góp từng tí một không được bao nhiêu, hay vì thân thể hư nhược mới không đủ sữa?

Tóm lại, phải bổ cho hắn nhiều hơn.

Ericter đông suy tây nghĩ, đem Phong Tình áp chế, vén vạt áo mình lên, phía dưới y đã cứng có thể sánh bằng gậy thiết! Hạ thể cứng rắn kêu gào đòi giải phóng, đòi đâm vào người dưới thân, tàn sát bừa bãi trên người hắn.

Vừa áp lên ngực người dưới thân, các bảo bảo bị phủi ra không có ăn vẫn khóc nháo nãy giờ bò qua, ủi vào người mama, Phong Vận cường tráng hơn đầu tiên tìm kiếm nhũ đầu của mama, nhưng thế nào cũng không hút được sữa, thương tâm ghé sấp trên ngực mama khóc lớn, buông nhũ đầu ra, oa oa khóc mấy tiếng, lại chưa từ bỏ ý định tái ngậm lấy hút hút, vẫn không có sữa, lại khóc, càng khóc càng to, Phong Cảnh nhỏ hơn ủi vào không được, liên tục khóc suốt.

“A oa oa!” Sữa bị papa ăn hết, không có, oa oa....

Ericter lại đem hai tiểu thí oa gạt ra một bên, đè xuống, sách sách mút vào nhũ tiêm ái nhân dính nước bọt nhi tử mình.

“Buông ta ra... a a!” Phong Tình xấu hổ giận dữ giãy giụa, Eri thế nào có thể như vậy, thế nào có thể trước mặt các bảo bảo làm loại chuyện này!

Còn ăn luôn đồ ăn của hài tử!

“Phong, ta muốn ăn ngươi.” Ericter thở thô, ngồi dậy, kéo khố tử Phong Tình xuống, tính khí Phong Tình sớm đã đứng thẳng, lập tức nảy lên xuất hiện, Ericter vui vẻ cười khẽ. “Ngươi cũng rất muốn đúng không, xem nơi này cũng cứng rồi.” Búng búng côn thịt, tay sờ lên an ủi, lại đi xuống đụng đến huyệt động làm y mất hồn nhất kia, một cái sờ này lại làm Ericter nhíu mày, đại bộ phận lý trí cũng ụp về.

Ở huyệt khẩu mềm mại sờ tới vết sẹo hơi cứng, Ericter nâng mông Phong Tình lên, cúi đầu cẩn thận quan sát, thấy trên huyệt khẩu đóng chặt kia có một vết hồng ngân dài, đẩy nhục huyệt ra một chút, có thể thấy hồng ngân kéo thẳng tới sâu trong huyệt.

Là lúc sinh tiểu hài tử, bị căng nứt ra... Bây giờ còn chưa hoàn toàn hảo. Ericter một trận tiếc thương áy náy, hôn nhẹ nhục huyệt bị thương, buông thân thể Phong Tình ra.

Nơi đó không thể làm, làm sao đây, phía dưới y cũng sắp căng nổ.

“Buông ra, đừng như vậy..” Phong Tình sắp quăng khí giới đầu hàng, thân thể lâu lắm rồi không đụng chạm, hết sức mẫn cảm. “Bảo bảo ở đây...”

Phong bộ dạng mê loạn hảo mê người! Ericter cảm thấy lão nhị phía dưới lại cứng mấy phần.

“Úc..” Có thể nhìn có thể sờ không thể ăn, Ericter cực kỳ hối hận, sớm biết lúc Phong uy sữa ban nãy nên lập tức rời khỏi phòng, cái này thật sự là tự làm tự chịu. Áp chế đè lên, hôn cuồng lung tung trên mặt trên cổ trước ngực Phong Tình, nhục trụ cương cứng điên cuồng ma sát qua lại trên tính khí Phong Tình.

Cũng chỉ có như vậy.

“A.... Eri...” Phong Tình lắc đầu cuồng loạn, hắn biết không nên như vậy, ảnh hưởng không tốt tới bảo bảo, nhưng sao hắn một chút khí lực kháng cự cũng kiếm không ra, côn thịt ma sát trên tính khí quá cứng quá nóng, như que hàn, hắn còn cảm thấy được đường vân bất bình sinh ra từ gân xanh.

Dưới bức bách của chủ nhân, nhục trụ tráng kiện nhanh chóng tiết ra, dịch nồng phun trên người Phong Tình. Dù tiết vẫn cứ cứng rắn đứng thẳng, Ericter lại không thể làm nó dễ chịu nữa, kéo hảo quần áo, lại giúp Phong Tình thần trí mê muội, lấy tay giúp y phát tiết, lau người cho hắn, giúp hắn thay đổi một kiện quần áo.

“Ngươi, ngươi, đồ khốn!” Phong Tình đỏ mặt mắng y, nếu không phải thân thể vừa tiết không có khí lực, hắn liền một quyền đánh qua.

“Ta không chịu nổi, nhịn lâu như vậy, ta không khống chế được.” Ericter cười gượng, ôm lấy Phong Tình làm hắn kề sát hạ thân mình, làm hắn cảm thụ sự nhẫn nại của mình là lớn tới bao nhiêu.

“Ngươi...” Phong Tình cảm thấy vật cách y phục kia vẫn cứng rắn, mặt càng đỏ, thẳng thắn xoay người sang chỗ khác, trấn an bảo bảo khóc nháo, nhưng các bảo bảo ủi trước ngực hắn, sữa hắn khó khăn tích góp từng tí một đã bị Ericter ăn luôn, có ủi nữa cũng không có, các bảo bảo liên tục khóc, cổ họng non mịn cũng khóc đến có chút khàn khàn.

“Bảo bảo không ăn được, đều là tại ngươi!” Phong Tình khó thở. Sữa không có, làm thế nào?

“Nấu chút cháo nhão hay kiếm sữa nữ nhân nhân loại cho bọn chúng.” Sữa kia vị thật ngon, y quyết định sau này chỉ để mình độc hưởng, còn nhi tử, uống sữa khác cũng có thể sống mà không phải sao?

Ericter ôm lấy nhi tử mình, nhưng lần này nhi tử bảo bối được papa ôm lấy không phải vui vẻ ủi vào ngực papa, mà vung cánh tay ngắn ngủn nộn nộn nhắm thẳng trên mặt papa đánh một cái.

Đừng thấy nó còn nhỏ, nhưng nó biết vừa rồi là papa đoạt lấy đồ ăn vốn đã rất ít ỏi của mình. Hại nó bụng rất đói!

“Đáng đời!” Phong Tình nhìn hả giận.

Ericter nhún nhún vai, tiểu nhi tử không khí lực gì đánh cũng không đau, để nó đánh đi, vừa khéo đem một chút áy náy do đoạt đồ ăn nhi tử của y xoá sạch.

Lúc này Shogula đẩy cửa vào, trong tay bưng hai chén dược thủy, thấy không khí trong phòng, rõ ràng cảm thấy không ổn, Phong Tình đỏ mặt quái dị, trong phòng còn mùi vị ái muội.

“Các ngươi...” Shogula nheo mắt nguy hiểm.

“Chúng ta?” Ericter nhếch miệng đắc ý. “Chúng ta vừa mới hoan ái một trận nho nhỏ.” Khoe ra.

Hàn quang lóe mạnh trong mắt vàng của Shogula, nhìn sắc mặt Ericter đắc ý, lại nhìn Phong Tình bộ dạng né tránh, tay run cơ hồ cầm chén không vững.

Cố gắng bình ổn tâm tình lại, không thể lập tức phát tác, y cùng nam nhân này ước định ba điều, không thể kích động Phong, tuyệt đối không thể đánh nhau trước mặt Phong, ai ra tay trước, người đó lập tức mất đi tư cách tiếp tục ở bên cạnh Phong theo đuổi.

Đem dược bưng đến bên giường, ngồi xuống.

“Uống thuốc đi.” Đưa dược qua, Shogula nói. Y không muốn vừa nói chuyện với Phong vừa cãi vả với kẻ kia, cố gắng khống chế, khống chế không được.

“Ách, ân.” Phong Tình run rẩy tiếp nhận chén, nhu thuận uống hết, lấy tốc độ chưa bao giờ có uống xong hai chén.

“Bảo bảo sao vẫn khóc?” Shogula nhíu mày.

“Còn chưa ăn no.” Ericter nhếch khóe miệng nói, sữa đều bị mình ăn, mấy tiểu gia hỏa này đương nhiên không ăn no.

“Nga, vậy ôm đi uy chút cháo đi!” Shogula đối với câu trả lời này không nghĩ quá nhiều, vì Phong Tình thường xuyên thiếu sữa, bảo bảo ăn xong chung quy vẫn phải ồn ào một trận.

“Ách, các ngươi ôm đi đi!” Phong Tình rút trong ổ chăn, che khuôn mặt đỏ bừng lại.

“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.” Shogula ôm lấy nhi tử nhà mình đi ra ngoài, Ericter cũng câu môi đi ra ngoài.

Vừa đến bên ngoài, trước mặt chính là một đạo pháp thuật quang minh đánh úp lại, Ericter nghiêng người né tránh, không bất ngờ thấy cái mặt thối của Shogula.

“Phong ở bên trong, ngươi muốn đánh nên cẩn thận một chút, tốt nhất đừng nháo ra tiếng động để hắn phát hiện.” Ericter nhếch mày cười khẽ. “Bằng không, ngươi liền không có tư cách ở nơi này nữa.”

Shogula mặt đã tệ lại càng tệ, cuối cùng là nhẫn xuống, hàm răng cơ hồ cắn vỡ.

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét....