Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 45: Dù thế nào em vẫn là người anh yêu




Trở về hiện tại.

Tại phòng tổng giám đốc.

“Bây giờ tổng giám đốc tính sao?”

“Tôi đang suy nghĩ, suốt hơn một tháng qua đi du lịch cùng Thục Nghi chủ yếu muốn cô ấy vui và không đi tìm sự thật tàn khốc ấy. Tính cô ấy sẽ đi tìm sự thật ngay lập tức. Tôi không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều, chỉ muốn cô ấy biết cho dù bà ta có là kẻ thù hay mẹ ruột Thục Nghi thì cô ấy vẫn là người yêu, là vợ tương lai của Lục tổng này. Nhưng tôi không biết làm cách nào để cô ấy không suy nghĩ tiêu cực.”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cuộc nói chuyện cắt ngang.

“Mời vào”

Thục Nghi bước vào nhìn vẻ mặt hai người căn thẳng, cô tiến lại bàn vừa đặt tài liệu cần kí tên của tổng giám đốc, vừa nhắc nhở “sếp Lục! tối nay anh có hẹn với khách hàng ăn tối”

“À, cảm ơn em. Anh không nhớ luôn”

“Dạ. Còn khoảng 15 phút nữa là tới giờ”

“À, vậy để anh chuẩn bị. Trợ ký Kim hôm nay cậu đi với tôi”

Lục Thiên Phong nhìn sang Thục Nghi ngập ngừng vì bình thường người đi tiếp khách với anh đa phần Thục Nghi đi cùng nhưng hôm nay lại khác “em về nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn nhé, anh còn có chuyện bàn thêm với trợ lý Kim nên anh muốn cậu ta đi cùng”

“Dạ”

Thiên Phong nhìn thấy Thục Nghi đang buồn, cả khuôn mặt nói lên tất cả, nhìn cô anh hơi xót và nói thêm một câu để cô biết anh luôn bên cô và quan tâm.

“Về đến nhà thì gọi anh nhé”

“Dạ”

Bước ra ngoài mà lòng Thục Nghi nặng như chì, chẳng lẽ anh biết được sự thật, đang tránh né cô nhưng hôm nay là ngày đầu tiên khi cả hai đi làm sau khi du lịch trở về mà, sao anh lại…lạnh lùng với cô nhanh như vậy?

Ngô Thục Nghi vẫn nghe lời cô lủi thủi đi về nhà, cô nằm trong phòng ôm gối lướt điện thoại, chán rồi chuyển sang nghe nhạc. Toàn những bản nhạc buồn tâm trạng.

Nơi hẹn khách hàng quan trọng là hộp đêm sang trọng, xa hoa, tiếng nhạc lớn tựa như sấm vang, những đôi nam nữ với những bộ quần áo sang trọng quấn quýt lấy, uốn éo với nhau dưới nền nhạc, nhiệt tình và kích thích. Cả bốn người họ vào một căn phòng VIP rất lớn và được cách âm hoàn toàn.

“Tổng giám đốc Lục, cậu thử uống loại rượu trắng này xem như thế nào?

“Ừm” Lục Thiên Phong đưa tay cầm lấy.

Cả hai cùng nhau uống một lượt. Thiên Phong chỉ uống vài ngụm rượu trắng, vừa uống vừa nhăm nhi nói chuyện.

“Vừa mới uống thì không cảm thấy gì, chỉ là đầu óc hơi choáng ván chút xíu”

“Ừm, loại rượu này nó như vậy? Không quá nặng cho lắm. Hai công ty chúng ta hợp tác cũng đã lâu, cũng nhờ có tổng giám đốc Lục mà tôi mới có thể kiếm nhiều lợi nhuận mà đầu tư thêm bên công ty nước ngoài. Quá tốt".

"Tổng giám đốc đừng lo quá, mọi chuyện sẽ không sao?

"Mong là như cậu nói".

“Tới nhà rồi ạ”

“Mới đó tới nhà rồi à, cậu về đi tôi tự đi vào nhà được được”

Một tay miễn cưỡng vịn trên tay nắm cầu thang, chợt một trận buồn nôn từ bụng muốn trào lên, một mạch chạy đại vào phòng vệ sinh dưới phòng khách, ôm lấy bồn cầu nôn thóc nôn tháo.

“Vâng”

Nôn ói hơn hai mươi phút, anh mới cảm thấy có chút dễ chịu hơn một chút. Lại tiếp tục bước ra phòng vệ sinh, men theo tường từ từ bước ra ngoài phòng. Bước lên từng bậc cầu thang lên đến phòng người như bùn nhão ngã lăn ra giường. Mặt đỏ tía tai, đầu óc choáng váng, cổ họng vô cùng khô khốc, không có sức, thì thào

Trợ lý Kim được xem là đàn anh thân cận nhất của Lục Thiên Phong, cũng theo anh từ khi Lục Thiên Phong lập công ty riêng tách biệt với ba mẹ mình. Có chuyện gì vui buồn Lục Thiên Phong cũng kể anh nghe, xem anh như là người anh em trong nhà, đối với người khác anh rất kiệm lời nhưng đối với những người thân bên cạnh Thiên Phong buông xã.

“Nước…anh muốn uống nước…”

Thục Nghi nằm bên cạnh nghe tiếng động, nghe âm thanh thì thào, ngửi mùi rượu nồng nặc.

"Phong anh say à"

Bước vào sảnh lớn phòng khách, mùi rượu lại xộc lên tới đầu, rượu ngấm từ từ vì ban nảy vừa mới bình thường đi đứng bình thường nhưng sau một thời gian thì đầu óc vừa bắt đầu choáng váng, chân bước lảo đảo, đứng cũng đứng không vững, hình ảnh trước mắt xoay vòng vòng, nhìn một ra hai mọi thứ đang hòa vào nhau tạo nên mờ ảo. Thiên Phong cố gắng lắc lắc đầu qua lại, tay dụi mắt nhưng kết quả cũng không khả quan cho lắm.

Không nghe tiếng trả lời, Thục Nghi lòm còm bò dậy mở đèn. Bên cô là một người say không biết gì? nằm bất tỉnh nhân sự.

“Vâng”

Trợ lý Kim được xem là đàn anh thân cận nhất của Lục Thiên Phong, cũng theo anh từ khi Lục Thiên Phong lập công ty riêng tách biệt với ba mẹ mình. Có chuyện gì vui buồn Lục Thiên Phong cũng kể anh nghe, xem anh như là người anh em trong nhà, đối với người khác anh rất kiệm lời nhưng đối với những người thân bên cạnh Thiên Phong buông xã.

Bước vào sảnh lớn phòng khách, mùi rượu lại xộc lên tới đầu, rượu ngấm từ từ vì ban nảy vừa mới bình thường đi đứng bình thường nhưng sau một thời gian thì đầu óc vừa bắt đầu choáng váng, chân bước lảo đảo, đứng cũng đứng không vững, hình ảnh trước mắt xoay vòng vòng, nhìn một ra hai mọi thứ đang hòa vào nhau tạo nên mờ ảo. Thiên Phong cố gắng lắc lắc đầu qua lại, tay dụi mắt nhưng kết quả cũng không khả quan cho lắm.

Nôn ói hơn hai mươi phút, anh mới cảm thấy có chút dễ chịu hơn một chút. Lại tiếp tục bước ra phòng vệ sinh, men theo tường từ từ bước ra ngoài phòng. Bước lên từng bậc cầu thang lên đến phòng người như bùn nhão ngã lăn ra giường. Mặt đỏ tía tai, đầu óc choáng váng, cổ họng vô cùng khô khốc, không có sức, thì thào

“Nước…anh muốn uống nước…”

"Phong anh say à"

Không nghe tiếng trả lời, Thục Nghi lòm còm bò dậy mở đèn. Bên cô là một người say không biết gì? nằm bất tỉnh nhân sự.

"Anh khát nước"

Thục Nghi kê sát tai vào miệng mới nghe rõ anh nói chuyện.

"Anh nằm đây, đợi em xuống bếp pha trà giải rượu cho anh"

"Ư..." tiếng thở ngày càng nặng nề.

Thục Nghi bước xuống nhà bếp làm trà giải rượu cho anh và đem lên phòng. Lấy khăn ấm ra lau mặt, cổ tay và khuôn ngực anh. Cởi áo vest ra ngoài, tháo chiếc cà vạt, cởi từng nút áo sơ mi lau mình anh bằng nước ấm, thay vào cho anh chiếc áo thun cho thoải mát dễ ngủ. Cởi chiếc quần tây dài, trên người còn chiếc quần lót cô mặc cho anh thêm chiếc quần short màu kem. Thủ tục thay đồ hoàn tất trong vòng hai mươi phút.

"Phong...Phong...anh dậy uống trà giải rượu, uống chút giải rượu mai đỡ đau đầu"

Thục Nghi đưa tay đánh yêu vào mặt anh nhưng không phản ứng. Cô đúc cho anh từng muỗng trà vào miệng nhưng nước trà chảy ra xuống cổ mà không vào tới miệng được. Cô bóp miệng anh ra chu thành chữ O rồi từng muỗng đúc vào làm Thiên Phong sặc sựa nhưng không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Loay hoay mãi mà không làm gì được, cô dùng cách khác. Thục Nghi ngậm một ngụm vào miệng mình sau đó đặt lên môi anh nhả nước từ từ vào bên trong miệng, cứ mỗi lần như vậy cô thấy dưới cổ ngay yết hầu đang nuốt nước trà vào. Còn một ngụm cuối cùng, cô cũng thả từ từ nhưng lần trước bất ngờ đầu lưỡi anh tiến vào trong khoang miệng của cô, dây dưa với cô, một mùi rượu nồng nhiệt ở trên lưỡi giao nhau, tê liệt dây thần kinh.

Nụ hôn của anh càng ngày càng mãnh liệt, tiến quân thần tốc, tùy ý khuấy động, làm cho Ngô Thục Nghi có chút khó chịu, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

Đầu lưỡi của hai người quấn chặt lấy nhau, anh dang hai tay ôm chặt cơ thể kéo mạnh xuống nằm trên người anh, xiết chặt chẽ triền miên, hai bên hận không thể đem đối phương nhập vào trong bản thân.

********

Tác Giả: là mình đây. Một ngày mình sẽ ra hai tập nhé. Do mình bước vào học nên không có thời gian nhiều. Cảm ơn mọi người theo dõi và ủng hộ ạ

Đây là lần đầu mình viết truyện, viết theo suy nghĩ, nghĩ gì viết đó không theo một trình tự hoàn chỉnh nào. Có gì sai xót mọi người bỏ qua nhé.

Viết chương nào là mình đăng ngay chương đó lên liền cho các bạn.

Àh ai biết viết chữ vào hình bìa mỗi truyện chỉ mình với ạ hic. Lần đầu mình viết nên không biết gì? Vả lại mình cũng muốn "bão chạp" mà làm sao để bão??