Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 40: Bị bắt cóc




Tác giả: Lần đầu viết thể loại này, có gì sai xót mọi người thông cảm bỏ qua nhé. Cảm ơn mn ❤...

Thời gian trôi qua thật nhanh mới đó đã hơn một tháng kể từ ngày anh tổ chức sinh nhật cho cô. Mỗi khi Thiên Phong có thời gian rảnh thì đều ở bên cạnh cô không rời. Mỗi khi gặp cô đều làm cô mệt mà không xuống giường nổi, ngày đêm quấn lấy không rời.

Suốt một tháng qua, Châu Hạ không ngừng dò la tin tức, theo dõi và điều tra nơi ở hay quá trình đi đi lại lại của Ngô Thục Nghi và Lục Thiên Phong. Ý định nun nấu của cô là hãm hại Thục Nghi, để cô không thể trở về với Lục Thiên Phong nữa mà tự ý bỏ đi vì thấy không xứng đáng với anh.

Ban đầu Châu Hạ định bắt cóc và bán Ngô Thục Nghi qua biên giới hay bọn buôn người nhưng khi nghĩ lại thế lực của Lục Thiên Phong rất mạnh và lớn, e rằng bắt cô ta chưa một ngày thì đã tìm ra và người sẽ gặp nguy hiểm chính là Châu Hạ.

Bằng mọi giá cô phải thực hiện kế hoạch trót lọt mà không bị Lục Thiên Phong hay biết. Có nhiều cách cô hãm hại Thục Nghi khiến cô ta không quay về với Thiên Phong.

Từ những chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Từ gửi thư nặc danh hăm dọa đến những vụ nhốt Thục Nghi ở nhà kho đông lạnh, dựng hiện trường đụng xe giả cho đến những chuyện không ai nghĩ ra của Châu Hạ. Nhưng mọi kế hoạch đều thất bại do Thục Nghi quá thông minh tự bảo vệ mà không cần sự giúp đỡ của ai khác.

Đầu tháng. Lục Thiên Phong đi công tác, nhưng do hôm nay đi có một ngày anh không dẫn cô theo như mọi hôm.

Tại sân bay.

“Nghi, em ở nhà ngoan đợi anh về nhé. Xong chuyến công tác này anh và em sẽ về quê thăm bà”

“Dạ, anh đi đường cẩn thận nhé”

“Ừm”

“Tới nơi nhớ điện thoại về cho em”.

“OK, bà xã. Anh đi nhé”

“Dạ”

Thục Nghi tiễn Thiên Phong ra sân bay, cô đi ra ngoài đón xe về công ty. Do bận công việc phải làm việc trên điện thoại suốt nên vừa đi cô vừa bấm điện thoại để trả lời mail cho khách hàng.

Bước ra khỏi sân bay, cô đứng đợi xe công ty đến đón. Một chiếc xe vừa tới, tài xế đeo khẩu trang, bước xuống mở cửa cho Thục Nghi bước vào. Cô bước lên xe mà không cần nhìn tài xế là ai? Không có sự đề phòng nào. Chỉ tập trung nhìn vào màng hình điện thoại làm việc.

Đến khi nhìn lên thấy đoạn đường xa lạ, con đường không đi về công ty mà cũng không biết đi đâu. Đoạn đường càng vắng xe, cô cất giọng lên hỏi:

“Tài xế Lâm, không phải anh đưa tôi về công ty sao?

Tài xế nhìn sang kính chiếu “Cô nhầm người rồi cô bé ạ”

Thục Nghi hoảng hốt, định bấm điện thoại cho Thiên Phong nhưng khi chưa bấm thì bị một gã ngồi sau lưng lúc nào không hay chụp thuốc mê vào miệng cô. Khi tỉnh dậy đã xế chiều vì mọi thứ xung quanh đang đầu tối. Thục Nghi phát hiện bản thân đang ở nơi xa lạ hoang sơ cũ rách. Vách tường nơi đây ố màu cùng những mảng sơn bị bong tróc loang lổ, mùi ẩm mốc ngai ngái xộc vào mũi cô làm mày cô nhíu chặt lại.

Thục Nghi ngồi trên ghế, tay và chân đều bị trói chặt, thử động tác cử động mà không có tác dụng gì vì bọn họ trói khá chặt. Miệng cũng bị bịt kín mà không thể hét lên kêu cứu được. Bụng thì đang đói vì cả ngày không ăn uống gì, có dấu hiệu mệt mất sức.

Một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cô, trên môi phì phèo điếu thuốc còn đang hút, tàn thuốc bay bay rơi xuống sàn nhà. Một người đàn ông còn lại đang ngồi uống những lon bia. Cả hai người đang nói chuyện, chưa biết cô tỉnh dậy. Vì cô đang nắm nhắm khi họ nhìn sang cô.

“Mình sẽ làm gì với con bé này” giọng người đàn ông ngà ngà say lên tiếng

“Ngồi đợi lệnh đi, mày mà làm bậy là chết với cô chủ đó ngay nhé”

“Sao? Cô Chủ chỉ là cô gái nhỏ có đáng là gì đâu mà ông phải sợ. Mà tao thấy làm lần nào cũng thất bại và bại lộ. Không nhờ ba cô ta chắc cả đám đi bốc lich rồi"

“Nhờ ba cô chủ mình mới thoát, nếu lần này cũng vậy thì cũng giống nhau thôi".

Thiên Phong vừa đáp máy bay xuống thì anh điện thoại cho Thục Nghi ngay lập tức, vì muốn nghe giọng cô lắm rồi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” anh điện thoại liên tục mà vẫn không liên lạc được, cứ ngỡ điện thoại của cô hết pin.

Đến tối vừa xong công việc Thiên Phong lại điện thoại cho Thục Nghi vẫn không liên lạc được anh lo lắm không biết xảy ra chuyện gì, điện thoại về công ty cũng không ai bắt máy vì giờ cũng đã quá trể, công ty cũng tan giờ làm. Thiên Phong cảm thấy lo lắng xen lẫn bất an. Anh điện thoại cho trợ lý Kim

“Alo! Tôi nghe tổng giám đốc”

“Cậu có thấy thư ký Ngô đâu không?”

“Dạ không, từ khi tiễn tổng giám đốc ra sân bay cô ấy chưa về công ty. Hôm nay có công việc nhiều cần cô ấy hỗ trợ mà tôi cũng không liên lạc được”

“Anh cho người tìm tung tích Thục Nghi về cho tôi?” giọng anh run run hốt hoảng.

Thiên Phong tắt máy, trong lòng bồn chồn lo lắng. Anh đặt vé máy bay sớm nhất và quay về thành phố trong đêm

Tại căn nhà hoang, hai người đàn ông vẫn đang ngồi nói chuyện nhau. Thục Nghi vẫn nằm tư thế gục đầu nhưng đang ngủ say không biết cuộc trò chuyện giữa họ. Điện thoại của một trong hai người vang lên.

“Tôi nghe thưa cô chủ”

“Cô gái đó sao rồi” giọng người phụ nữ trong trẻo vang lên

“Vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại”

“Thuốc mê mạnh đến vậy à?”

“Vâng, cô có gì dặn dò”

"Chờ cô ta tỉnh dậy, bỏ đói cô ta cho tôi"

"Vâng ạ"

Châu Hạ tắt máy thầm nghĩ “Tiếp tục canh giữ bỏ đói cô ta sẽ không có sức mà phản kháng. Lúc đó sẽ có màng kịch hay cho Thiên Phong xem người yêu của anh bị như thế nào?

Không biết lần này cô ra kế hoạch gì? nhưng nhất định sẽ làm hài lòng cho Thục Nghi và Thiên Phong

Sáng ngày thứ hai Thục Nghi mất tích. Lục Thiên Phong vừa đáp chuyến bay đầu tiên, anh chạy vào phòng camera của sân bay dò thông tinh của Thục Nghi. Sau khi cô bước ra từ sân bay đã đi đâu?

Trên màng hình hiện ra bóng dáng Thục Nghi đang đứng đợi xe, cô ấy bước lên một chiếc xe mà anh tài xế đeo khẩu trang. Điện thoại Thiên Phong reo, trợ lý Kim báo cho anh biết Thục Nghi được chiếc xe lạ chở đi mà không phải xe công ty. Xe đó hướng đi ra ngoại ô, tới đó thì không còn thấy chiếc xe nữa vì không có camera quan sát đường đi nên tạm thời mất dấu ở đó.

Thiên Phong ngay lập tức lấy xe chạy về hướng trợ lý Kim vừa nói, đến vùng ngoại ô thì mất phương hướng. Anh mở định vị lên xem và đi theo vị trí trên màng hình. Từ anh đến vị trí của Thục Nghi ở ngôi nhà hoang cách trung tâm hơn hai tiếng đường đi của xe.

Hôm sinh nhật cô, anh tặng cho cô sợi đây chuyền bên trong gắng định vị vì anh sợ một ngày nào đó Thục Nghi xảy ra chuyện và nhất là từ khi gặp Châu Hạ trở về. Lòng của cô ta anh quá hiểu, biểu hiện của Châu Hạ ngay khi gặp anh và Thục Nghi đã nói lên tất cả.

Xe anh chạy tới ngôi nhà hoang len lỏi ánh đèn mờ từ xa. Khoảng cách cũng khá xa nếu đi bộ vào.

Trưa cùng ngày. Bên trong một người đàn ông đang cố ra sức đè cô xuống dưới thân liên tục cưỡng hôn Thục Nghi. Thục Nghi không ngừng giãy giụa, lắc đầu tránh né nụ hôn ghê tởm, khóc lóc và van xin anh ta tha cho mình. Cô bị mất rất nhiều sức, cũng không biết có thể chống chội đến bao lâu.

Một người đàn ông đang cầm điện thoại quay lại cảnh ân ái hai người và một người phụ nữ đang ngồi ghế thưởng thức sự nhục nhã của Thục Nghi.

“Tôi cảnh cáo cô tránh xa Lục Thiên Phong ra, anh ấy là của tôi. Có không có quyền để cướp lấy. Cô nghe rõ chưa Thục Nghi”

Châu Hạ tiếp lời nói “Cô chỉ là một người bình thường thôi, tôi mới chính là người anh ấy yêu. Chính cô là người chen vào cuộc tình tay ba này và hậu quả - cô là người chịu tránh nhiệm”

“Đưa điện thoại cho tôi. Tôi là người quay, anh cũng vào mà thưởng thức cô ta luôn đi"

"Cảm ơn cô chủ" người đàn ông còn lại vội đưa điện thoại lại và chạy bên Thục Nghi xé rách chiếc áo khoác bên ngoài bằng sức của người đàn ông khỏe mạnh và nhu cầu sinh lý cao.

Cả hai người đàn ông đàn áp hạ nhục một người con gái. Thục Nghi liên tục giãy giụa, kêu gào “đừng mà…đừng mà…buông tôi ra” Sức cô e không thể chống trả được hai người đàn ông này. Thục Nghi kêu cứu vang vọng.

“Tôi sẽ gửi clip này cho thiên Phong xem con người của cô nó dơ bẩn đến cỡi nào, để anh ấy tránh xa cô ra và trở về bên tôi” giọng nói chế giễu xen lẫn giọng cười không ngớt của Châu Hạ vang lên ngày càng rõ khi Thiên Phong phải bỏ xe mình ở đầu đường mà lội bộ vào nơi hoang vắng này vì xe vào không được.