Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 17: Làm hòa nhau




Màng dạo đầu chỉ thoáng qua hơn mười lăm phút.

Lục Thiên Phong tách hai chân của Ngô Thục Nghi ra, đem vật nam tính sớm đã căng trướng trong quần mà phóng thích. Ma sát hang động của Thục Nghi, anh đè ép eo lưng xuống, cảm nhận bên trong nước đang ra rất nhiều và đang chào đón anh nồng nhiệt.

Ngô Thục Nghi đang chìm trong khoái cảm, vật bên dưới của Lục Thiên Phong đã vào bên trong cô. Ngô Thục Nghi ưỡn người, vặn vẹo nhưng lại càng không hề dễ chịu.

Lục Thiên Phong bắt đầu quá trình thọc vào rút ra.

“A…Ưm…ư…m”

Mỗi lần Lục Thiên Phong rút ra, nước bên trong cũng chảy ra ngoài, càng cảm thấy kích thích hơn. Anh lại hôn môi cô, quấn quanh lưỡi, hút những mật ngọt còn động lại.

Rời đôi môi anh cúi đầu liếm láp đôi gò bông đang nhấp nhô theo nhịp ra vào của anh.

“Ưm…ưm…” Ngô Thục Nghi mất kiểm soát rên la thất thanh, khoái cảm luôn dồn dập, cô nằm bên dưới đang hưởng thụ từng đợt sóng tuôn trào, với chiếc lưỡi mềm mại phà men rượu ấm nóng di chuyển trên cơ thể cô.

Lục Thiên Phong bế người Ngô Thục Nghi lên, lật ngược cô để cô nằm lên giường tư thế quỳ, mông cô hướng về phía anh. Một tay đùa nghịch núi đôi kia, một tay bóp vòng eo thon gọn của cô. Rồi anh đâm vào trong từ phía sau.

Ngô Thục Nghi ngửa cổ lên, khoái cảm khiến cô điên dại mê mang tiếng rên nỉ non đầy mê mụi.

“A…Thiên…Phong…a…a”

“Em sai rồi, em gọi tôi là gì?

“Gọi…là…ông…xã” tiếng nói dường như bị đứt quảng khi Lục Thiên Phong ra vào bên dưới liên tục để trừng phát cô khi gọi sai.

Lục Thiên Phong giữ eo Ngô Thục Nghi đưa đẩy đến cao trào rồi mới rút ra và bắn trên lưng Ngô Thục Nghi.

Anh thở hổn hển trên người cô, Ngô Thục Nghi mệt đến nổi không còn chút sức lực nào.

Lục Thiên Phong bế cô vào phòng tắm vệ sinh hai người sạch sẽ rồi trở về giường ôm cô thì thào

"Thục Nghi! mình tiếp tục em nhé"

Thục Nghi không ý thức lời nói của Thiên Phong, hiện tại cô đã thiếp đi từ lúc nào. Mặc cho Thiên Phong mân mê trên cơ thể cô.

Lục Thiên Phong tiếp tục trận chiến dù chỉ một mình, anh điên đảo trên người cô hì hục đến gần sáng mới tạm buông tha cô. Ngô Thục Nghi dù im lặng ngủ thiếp nhưng đến cao trào cô lại hưởng ứng cùng Thiên Phong nên anh mới có hưng phấn và khoái cảm "làm" cô đến gần sáng.

Sáng sớm có chút lạnh, dù màn cửa khá dày nhưng những tia nắng vẫn cố gắng len lỏi vào bên trong. Như một thói quen, Ngô Thục Nghi thức dậy từ sớm cô đi chảy tóc, đánh răng, rửa mặt. Trang điểm nhẹ, với tay lấy một cây son bôi nhẹ trên môi một lớp mỏng. Ngắm nhìn mình trong gương, cô thấy tràn đầy sức sống dù hôm qua có bên nhau...đến ngất đi tỉnh lại và làm tiếp nhiều hiệp cùng Thiên Phong.

Từ cầu thang bước xuống, cô xuống bếp chuẩn bị cho anh bữa ăn sáng. Hôm nay là cuối tuần, cô hay cho người giúp việc nghỉ để không gian cuối tuần cho cả hai người, cô muốn dành cả ngày cho anh, cùng nhau nấu ăn, đi chợ, xem phim và… cũng như bao ngày chủ nhật khác họ quấn quýt cả ngày không rời.

Chỉ vì mấy ngày trước Lục Thiên Phong đi công tác, rồi đến chuyện anh ghen tuông và chiến tranh lạnh với nhau nhưng chưa được một ngày thì cả hai người đã làm hòa nhau.

Đang suy nghĩ về những chuyện đang diễn ra mấy ngày nay, Ngô Thục Nghi không để ý tiếng bước chân của Lục Thiên Phong đang bước đến gần mình. Tới khi anh đứng phía sau vòng tay ôm và truyền hơi ấm cho cô. Đặt nụ hôn trên gáy, dúi đầu vào tóc cô, tham lam hôn hít trên cơ thể cô đến khi ấy Ngô Thục Nghi mới phát hiện.

“Em đang suy nghĩ gì mà chăm chú vậy em yêu?” giọng Lục Thiên Phong còn đang ngáy ngủ nhưng khi tỉnh dậy không thấy người bên cạnh anh mới lật đật đi tìm. Vì hôm qua anh uống hơi nhiều, sợ rằng tối qua đã làm gì quá đáng với người anh yêu mà cô ấy bỏ anh. Cũng may vừa xuống mấy bật cầu thang anh đã ngửi được mùi thơm từ dưới bếp. Mùi thơm này chỉ có Thục Nghi nấu cho anh ăn mỗi khi cô rảnh rỗi mà thôi.

Ngô Thục Nghi vẫn giữ nguyên tư thế ấy, vì cô đang hầm canh cho Thiên Phong “em không có suy nghĩ gì cả, em đang nấu canh gà hầm cho anh tẩm bổ mà”.

“Cảm ơn em, bà xã” Lục Thiên Phong xiết chặt cô vào lòng và hôn gáy, cổ cô. Và ngậm cắn yêu tai cô, bàn tay không yên vị cứ ma sát hết thân thể cô

Ngô Thục Nghi lại không chịu đựng được nên cô khẽ rên nhỏ “ưm…”

Nhìn thấy bên tai Ngô Thục Nghi đỏ lên, tiếng rên khe khẽ của cô mà không kìm được dục vọng tiếp tục liếm nhẹ vành tai của Ngô Thục Nghi. Bất chợt cô như có luồn điện chạy ra.

“Ông xã! Em đang nấu ăn”

“Ừm anh biết, em cứ nấu ăn đi anh làm chuyện của anh”

“Nhưng mà…”

Lục Thiên Phong tiếp tục ôm quấn lấy cô, không quan tâm đến những gì cô nói vì giờ cô quá hấp dẫn với anh. Anh không muốn bỏ lỡ giây phút này.

“Phong…a…Phong…dừng…dừng lại”

Miệng và lưỡi anh không ngừng hoạt động, tay anh luôn vào lớp áo thun của cô, vuốt nhẹ phần eo thon gọn, dần dần di chuyển lên trên.

Cảm giác căn tròn, mềm mại trong lòng bàn tay anh, xoa bóp đã rồi Thiên Phong không ngần ngại mà vén áo Thục Nghi lên chỉ muốn vuốt ve *** *** *** này nhưng nó đã cứng lên từ bao giờ.

“Bà xã của anh ngày càng dâm quá, không mặc cả áo ngực. Em đang chờ anh làm cho em đúng không?”

Đến giây phút này đây, Thục Nghi cảm thấy không đã vội tắt bếp, bàn tay và chiếc lưỡi của Thiên Phong đi đến đâu thì khoái cảm tăng lên đến cực độ, cảm thấy thoải mái vô cùng. Toàn bộ cơ thề của cô ngã về sau, mặt cho Thiên Phong muốn làm gì thì làm, cô chỉ việc ngân nga rên khẽ.

Hôm nay, Ngô Thục Nghi mặc chiếc đầm ngắn hai dây, chủ yếu tiện cho việc và hai muốn “làm”, thậm chí cô không mặc cả đồ lót. Vì nếu mặc vướn víu nhiều quá thì Thiên Phong xé hết, anh không kiên nhẫn cởi chúng ta mà luôn tùy tiện xé đồ cô. Ở với nhau đã hơn ba tháng, dù ít hay nhiều cô cũng hiểu ý được anh.

Bàn tay to lớn vẫn đang bám vào đôi hồng đào xoa bớp, vân ve hạt đậu, bàn tay còn lại đã xâm nhậm vào thư mật của cô từ lúc nào không hay.

Giờ đây cơ thể Ngô Thục Nghi như nước, mềm nhũn không còn sức lực, phải dựa vào Thiên Phong mới đứng vững. Tiếng rên nỉ non của cô vang rộng cả phòng bếp không ngừng phát ra.

Lục Thiên Phong cảm nhận được phía dưới của anh đang khó chịu, muốn được giải phóng ra bên ngoài. Anh ghé sát tai bà xã mà thủ thỉ

“Bà xã! Anh đói rồi, anh ăn em được không?”

Ngô Thục Nghi đang khoái cảm, đôi mắt mơ màng đầy dục vọng khẽ “dạ”

Cơ thể cô sau màng dạo đầu của Thiên Phong đã bị rút cạn sức lực vậy.

Lục Thiên Phong khó khăn cởi chiếc quần mình ra, giải phóng tiểu đệ mình ra ngoài. Anh cúi người ôm lấy cơ thể cô mà bế đi lại bàn ăn cơm của hai người ăn hằng ngày. Anh đặt cô nằm lên bàn và vuốt ve vật nam tính của mình sau đó nhẹ nhàng để ngay cửa động nhỏ của cô.

Lục Thiên Phong lại thỏ thẻ “ông xã vào nhé”. Sau đó từ từ đưa vào bên trong cô, lấp đầy chỗ đó lại. Vừa chặt vừa ấm nóng. Anh cho vật nam tính mình vào bên trong cô và thở hổn hển, thở sâu để ngăn lại dục vọng muốn điên cuồng làm với cô. Anh cúi xuống ngậm đôi gò bồng đang dựng thẳng đứng, một tay xoa bớp đôi gì bông còn lại.

“A……Ha…A” chợt cô hét lớn và phun nước ra.

Mặt anh đầy thỏa mãn bởi vì anh làm cô lên cao trào đến mức cô mới phun nước ra như thế này.

“A…ưm…”

Lục Thiên Phong cho chạy nước rút, bởi vì buổi sáng nên ăn nhẹ để còn dưỡng sức cho cả ngày. Anh đè cô mạnh mẽ ra vào, cô run người bần bật giong rên trở nên đứt quảng “A…a…ưm…”

Lục Thiên Phong bắn toàn bộ chất dịch nhầy vào trong cơ thể Thục Nghi. Cả hai người thở dồn dập sau khi cuộc vui kết thúc. Thiên Phong bế Thục Nghi đi rửa sạch.