Lý Đại Đông cảm giác được âm khí nên trước hết đã đi tới cửa sổ, hai người lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, một lúc lâu sau Hàn Hướng Nhu nói với vẻ hơi chần chờ: “Tôi cảm thấy là quỷ hồn tới từ bên ngoài.”
Năng lực của Lý Đại Đông không bằng Hàn Hướng Nhu, anh chỉ có thể cảm giác được vài luồng âm khí xuất hiện ở các nơi trong nhà. Nhớ tới năm đồng nghiệp bị mất tích của mình, Lý Đại Đông hơi nôn nóng: “Nếu không thì tôi đi trước nhìn xem sao?”
Hàn Hướng Nhu lắc đầu: “Vẫn nên để tôi đi thôi, nếu mấy hồn phách và căn nhà này không liên quan với nhau thì trước hết đừng động tới bọn họ, mục đích của chúng ta là tìm ra bí mật của Nhà lớn họ Trương, không thể rút dây động rừng.”
Lý Đại Đông biết bản lĩnh của Hàn Hướng Nhu giỏi hơn mình nên gật đầu: “Vậy cô chú ý an toàn nhé.”
Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn lướt qua rồi nhỏ giọng dặn dò: “Nếu nơi này có quỷ, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng thì đừng ra tay. Năm đồng nghiệp của anh còn chờ chúng ta nghĩ cách cứu viện đấy, chậm một ngày thì bọn họ lại nguy hiểm thêm một phần.”
Lý Đại Đông biết nặng nhẹ: “Tôi biết rồi, cô yên tâm đi.”
Sau khi hai người thương lượng xong thì Hàn Hướng Nhu lấy ra một cái áo cộc tay từ trong túi rồi mặc vào, lại lấy một cái đèn pin ra và nói: “Tôi muốn đi toilet ở bên ngoài một lát.”
Lập tức trong phòng yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người dùng một vẻ mặt nhìn cô, đó chính là trên mặt tràn ngập hai chữ ‘dũng sĩ’.
Hàn Hướng Nhu nói xong thì đi ra ngoài, Bạc Hà vội vàng gọi cô lại, hơi do dự khuyên nhủ: “Nếu không thì cô dùng tạm thùng ở dưới lầu nhé? Nơi này cách WC hơi xa, một mình cô không sợ sao?”
“Không sao, tôi mang đèn pin mà.”Hàn Hướng Nhu nói xong lại có lòng tốt dặn dò họ một câu: “Tôi vốn lớn gan, tốt nhất mọi người đừng học tôi, trong phòng vẫn khá an toàn.”
Nụ cười trên gương mặt của Bạc Hà suýt nữa đóng băng, biết trong phòng an toàn cô còn trốn đi thì có phải bị ngốc hay không? Bạc Hà còn muốn khuyên tiếp thì bỗng nhiên thiếu gia Trương túm lấy anh ta rồi quay sang màn hình cười và vẫy tay: “Người đẹp Hàn của chúng ta chính là siêu cấp dũng sĩ nha, mọi người nhanh chóng gửi quà tặng cổ vũ cô ấy một chút nào, để chúng ta chờ anh hùng trở về!”
Lập tức quà tặng ngập đầy màn hình, thiếu gia Trương cười không khép miệng được, Bạc Hà quay đầu nhìn bóng dáng Hàn Hướng Nhu mà thở dài.
Sau khi Hàn Hướng Nhu đi ra khỏi nhà, cô để đèn pin cầm tay vào trong túi, chưa đến mười tuổi cô đã ra ngoài bắt quỷ vào ban đêm, sớm đã luyện được đôi mắt có thể nhìn được trong bóng tối.
Xuyên qua cửa ánh trăng chính là viện có ba cửa ra vào. Hàn Hướng Nhu đi được không bao lâu thì nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề đi theo mình. Cô dừng bước rồi quay đầu nhìn lại, một thanh niên mới ngoài hai mươi mặc áo sơ mi và quần jean đang đứng sau lưng cô đang nhìn cô nở nụ cười hòa nhã: “Cô tới nơi này chơi?”
Hàn Hướng Nhu nhìn quỷ khí trên người anh ta, cô gật đầu với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Anh ở nơi này sao?”
“Đương nhiên không phải.” Thanh niên nhìn lướt qua ghế đá trong sân: “Tôi và bạn ở ngay gần đây, buổi tối tới nơi này nhìn xem.”
Hàn Hướng Nhu ngồi đối diện anh ta, quan sát anh ta từ trên xuống dưới rồi thử dò xét: “Lá gan của các anh rất lớn, tôi nghe nói nơi này có quỷ đấy, có rất nhiều người đã mất tích ở chỗ này.”
Nụ cười của người thanh niên không đổi, lại nói rất ẩn ý: “Không chỉ mỗi con người, nghe nói có tất nhiều quỷ hồn cũng biến mất theo.”
Hàn Hướng Nhu khẽ cười một tiếng: “Còn dám đi cùng bạn lại đây, vậy anh không sợ sao?”
Thanh niên ngắm nghía khuôn mặt Hàn Hướng Nhu: “Tôi không sợ, tôi chỉ có một mình, cho dù biến mất cũng không có ai nhớ thương, vậy còn cô? Cô có sợ không?”
Hàn Hướng Nhu không nói gì, ngược lại còn hỏi: “Những người và quỷ đã biến mất đi đâu vậy?”
“Không biết.” Thanh niên đứng lên nhìn Hàn Hướng Nhu một cách sâu xa: “Cô mau đi đi, nơi này không phải là nơi cô ở được.”
Hàn Hướng Nhu nghe lời khuyên có thiện ý bèn nở nụ cười với anh ta: “Anh cũng sớm trở về đi, đối với anh thì nơi này cũng không an toàn đâu.”
Hàn Hướng Nhu tiếp tục đi về phía trước, thanh niên đứng tại chỗ không cử động cho đến khi bóng Hàn Hướng Nhu khuất khỏi tầm mắt thì anh ta mới nhìn sang bên cạnh: “Xuất hiện đi, lén lút làm gì.”
Một con quỷ thắt cổ duỗi cái lưỡi dài đang bay ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy người thanh niên này thì cười lấy lòng: “Anh Lê cũng ở nha.” Gã nhìn nơi mà Hàn Hướng Nhu biến mất thì làm mặt quỷ với thanh niên: “Cô gái vừa rồi rất xinh đẹp.”
“Đúng thế.” Ánh mắt rét lạnh của thanh niên nhìn quỷ thắt cổ: “Cho nên đừng có ý định gì với cô ấy.”
Quỷ thắt cổ chột dạ gượng cười hai tiếng, không dám nói tiếp nữa. Người thanh niên nhìn gã, bóng người tan biến ở bầu trời đêm.
***
Sau khi Hàn Hướng Nhu tự một mình rời khỏi căn nhà, trong phòng trở nên yên tĩnh. Thiếu gia Trương thấy tốc độ tặng quà trên màn hình dần dần bớt đi, cảm thấy hơi sột ruột. Anh ta ngẫm nghĩ một lát thì nhớ ra một ý tưởng: “Chúng ta chờ ở chỗ này không cũng không thú vị, không bằng chơi trò dẫn quỷ hoặc thay phiên kể chuyện về ma quỷ nhé?”
Lý Đại Đông đang đứng ở cửa sổ nghe thấy thế, không dám tin tưởng bèn quay đầu nhìn anh ta, ở dạng địa phương này dẫn quỷ là ngại bản thân chết quá chậm sao?
“Làm hay không?” Thiếu gia Trương nhìn Bạc Hà và Đại Băng vẻ nóng lòng muốn thử: “Chúng ta thử cái đơn giản thôi.”
“Được thôi.” Đại Băng chậm chạp đi tới, anh ta tham gia nhóm phát sóng trực tiếp một là tìm kích thích, hai là vì kiếm tiền. Bọn họ ở dạng địa phương này chơi loại trò này khăng định có thể được tặng quà càng nhiều.
Hai người thiếu gia Trương và Đại Băng đều đồng ý chơi, Bạc Hà là chủ kênh thì chắc chắn cũng phải phối hợp bọn họ. Thiếu gia Trương quay đầu hỏi Phỉ Phỉ và A Siêu: “Hai người có chơi trò chơi không?”
Đôi người yêu nhìn nhau, rõ ràng Phỉ Phỉ hơi sợ hãi nhưng A Siêu lại bị những quà tặng từng đợt từng đợt gửi tới làm đầu óc choáng váng, cảm thấy quỷ quái gì đều do tưởng tượng mà ra, chẳng phải bọn họ tới nơi này mấy tiếng rồi cũng không có chuyện gì xảy ra sao.
“Chúng tôi tham gia!” A Siêu nắm lấy tay Phỉ Phỉ đi tới, còn không quên gọi Đại Đông đang đứng ở cửa sổ: “Đại Đông lại đây cùng nhau chơi nào.”
Đại Đông lắc đầu: “Một lúc nữa tôi còn muốn đi tìm Tiểu Hàn nên không chơi đâu. Nhưng tôi đề nghị các cậu không cần chơi loại trò chơi này ở đây, rất dễ xảy ra chuyện đấy.”
Trương thiếu nhìn anh cười nhạo một tiếng: “Nếu cậu sợ thì làm gì phải tới đây phát sóng trực tiếp.”
Đại Băng duỗi tay ra vỗ lên bả vai của thiếu gia Trương hai lần và cười ha hả: “Không sao, năm người chúng ta là đủ rồi.”
Chơi trò chơi là quyết định bộc phát nên trên tay mấy người không có đồ thích hợp, thiếu gia Trương nhìn vào bàn trang điểm đang dựa ở góc tường bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ rõ có một trò chơi thổi khí, vừa đủ năm người chơi.”
Đại Đông đứng ở cửa sổ nhìn bọn họ đốt bốn cây nến rồi vội tắt đèn đi, năm người đứng trước gương ở những vị trí khác nhau, tuy rằng cách hơi xa nhưng đều có thể thấy hình ảnh của mình trong gương.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, một người đi lên trước, đi đến phía sau một người khác rồi thổi nhẹ lên cổ người đó. Người phía trước tiếp tục đi lên trước tiếp tục lặp lại, khi nào có người cảm giác cổ bị thổi hai lần, như vậy chứng tỏ quỷ đã tới. Cần ho nhẹ hai tiếng, lúc này những người khác có thể nhìn thấy quỷ được mời đến từ trong gương.