"Vi Vi, xin lỗi." Cơ Nhã đuổi theo Hàn Vi Vi vào tĩnh thất, thấy sư muội dừng lại, vai hơi run run. Nếu là bình thường, Cơ Nhã khẳng định đã ôm Hàn Vi Vi, nhưng giờ chỉ đứng tại cửa, quay lưng lại, tuy chỉ cách sáu, bảy bước nhưng không khác gì một khoảng cách không thể vượt qua, mặt mày nhợt nhạt nói.
"Sư thư, không phải y bức bách, thì có phải vì cứu muội mà..." Hàn Vi Vi chợt quay lại, nước mắt lưng tròng nghiến răng nói: "Nếu thế, muội thề sẽ giết y."
Cơ Nhã sững người, dáng vẻ Hàn Vi Vi cho thấy nàng ta hiểu lầm, nàng bước tới ôm sư muội vào lòng dịu giọng: "Vi Vi, việc giữ tỷ và y không như muội tưởng tượng đâu."
"Sư thư thật sự thích y?" Hàn Vi Vi không dám tin ngẩng lên, "Sao lại thế được, y sao xứng với thư thư."
"Y đã là Kim đan đại tu sĩ, sao lại không xứng." Cơ Nhã do dự rồi vuốt mái tóc Hàn Vi Vi buông xuống như dòng suối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Kim đan đại tu sĩ?" Hàn Vi Vi tròn mắt, tựa hồ câu nói của Cơ Nhã khiến nàng ta quên hết, khôi phục như bình thường, "Sư thư, sao lại thế được, mới có mấy ngày mà y lại từ tu sĩ Chu thiên cảnh biến thành Kim đan đại tu sĩ? Sư thư có nhầm không."
"Vi Vi, muội hôn mê ba năm rồi." Cơ Nhã nhìn Hàn Vi Vi, tỏ vẻ không diễn tả nổi. Chỉ mình nàng ta biết, mỗi ngày thi pháp cho Hàn Vi Vi mà không thấy nàng ta tỉnh lại thì có cảm giác nào.
"Ba năm? Muội hôn mê lâu thế sao?" Hàn Vi Vi cứng người. Một chốc sau, Hàn Vi Vi mới ngẩn ngơ nhìn Cơ Nhã, "Sư thư, thật ra có chuyện gì? Muội chỉ nhớ là bị Đông Dao thắng địa Lý Thiệu Hoa ám toán. Sau đó xảy ra chuyện gì thì muội không biết."
"Đông Dao thắng địa ám toán muội, lấy muội ra làm con tin ép tỷ cưới Đổng Thanh Y. Ngụy Tác bắt Đổng Thanh Y, bức chúng thả chúng ta." Cơ Nhã kể lại rõ ràng việc Ngụy Tác bức bách Đông Dao thắng địa rồi đến Vân Linh đại lục, lúc vào Chập Khí hải, sau cùng kết đan thành công, cứu nàng ta tỉnh lại.
"Chu thiên cảnh tứ trọng mà dám bắt Đổng Thanh Y, bàn điều kiện với tu sĩ Kim đan kỳ cứu chúng ta? Chúng ta đang ở Vân Linh đại lục? Y đã kết đan thành công, thành Kim đan kỳ đại tu sĩ?" Hàn Vi Vi chỉ nhớ mình gặp Ngụy Tác, tựa hồ lúc đó gã đang tìm cách cứu mình, nhưng sự tình cụ thể thì không nhớ rõ. Hiện tại nghe Cơ Nhã kể lại từng việc, nàng ta biến sắc, biết mấy năm nay xảy ra nhiều việc, đều cực kỳ hung hiểm.
"Chả trách sư thư thấy y khác với tu sĩ khác, tốc độ tu luyện cực nhanh, hóa ra vì có một thượng cổ khí linh." Nghe đoạn, Hàn Vi Vi bình tĩnh lại, trong lòng bâng khuâng khôn tả, "Sư thư, nói vậy là sư thư thích lão lưu manh đó? Không phải vì y liều mạng cứu mà cảm kích?"
"Đương nhiên là thích thật sự... Vi Vi, y đích xác khác mọi tu sĩ." Cơ Nhã bảo Hàn Vi Vi: "Y là người có thể tuyệt đối tin tưởng, có thể nương tựa."
"Y tốt thế hả? Sao muội không thấy nhỉ." Hàn Vi Vi bĩu môi, không hiểu sao càng lúc càng thấy vừa tỉnh lại là mọi thứ đều không dám tin vào nữa.
"Xin lỗi, Vi Vi." Cơ Nhã nhìn Hàn Vi Vi bằng ánh mắt phức tạp.
"Xin lỗi?" Hàn Vi Vi trợn tròn mắt không hiểu, "Sư thư, muội bất cẩn bị Lý Thiệu Hoa ám toán, hại sư thư suýt nữa phải lấy Đổng Thanh Y. Hà cớ phải xin lỗi muội."
"Tỷ thấy muội rất thích Ngụy Tác..."
"Cái gì?" Cơ Nhã chưa dứt lời đã bị Hàn Vi Vi cắt ngang, không vì nàng ta thấy mình uể oải, trong lòng Cơ Nhã lại rất dễ chịu thì chắc đã nhảy lên. "Sư thư", nàng ta nhìn Cơ Nhã không dám tin, "Sư thư tưởng muội thích lão lưu manh, sư thư cướp y nên ngại?"
Cơ Nhã gật đầu.
"Phì! Muội thích ai thì thích chứ không bao giờ là y." Hàn Vi Vi lắc đầu quầy quậy, "Y trông nham nhở quá, mặt mũi thân thể đều không ra sao cả. Dù y là Kim đan đại tu sĩ, muội vẫn thấy y không xưng với sư thư. Đúng là hoa nhài cắm bãi *** trâu..."
"Đừng đến." Hàn Vi Vi nói đến nhe nanh múa vuốt, khô ran mồm miệng mới dừng lại, Cơ Nhã vừa bực vừa buồn cười, chỉ ngón tay trắng muốt vào trán sư muội, "Lẽ nào tỷ còn không hiểu muội. Trước đây muội nhắc đến y trước mặt tỷ thì hớn hở, tỷ sợ muội bị tu sĩ bất lương quyến rũ mà bỏ đi, giờ còn cứng miệng hả."
"Phì! Dù cả đời thanh tu, muội cũng không thèm y. Sư thư, sao lại nhìn muội như thế?"
"Đừng ồn." Đã kể xong, Cơ Nhã vô tình lại tỏ mấy phần uy nghiêm của sư thư với Hàn Vi Vi, từ lúc còn ở Linh Nhạc thành, từ khi phụ thân Hàn Vi Vi qua đời, nàng luôn chăm lo cho sư muội, trừng mắt nhìn Hàn Vi Vi đang phì phì không ngừng, nàng như quyết định nói: "Tỷ thấy y rất thích muội, chưa biết chừng trước kia y còn thích muội hơn tỷ, không thì cần gì liều mạng, tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng mà dám bắt thiếu chủ Đông Dao thắng địa. Tỷ luôn thấy mình nhân mấy năm y không có muội mà cướp mất y, nên..."
"Sư thư, đừng bất an, sư thư không chê lão lưu manh này thì kệ, đừng đẩy muội vào đống lửa." Hàn Vi Vi bị Cơ Nhã trừng mắt thì có vẻ xìu đi, không dám nói nữa, nghe Cơ Nhã nói thì lắc đầu, kêu lên cắt ngang.
"Muột thật sự không thích y?" Cơ Nhã lại nhìn Hàn Vi Vi.
"Muội và y là huynh đệ." Hàn Vi Vi lắc đầu, "Sư thư, không như sư thư tưởng tượng đâu."
"Thật hả?" Cơ Nhã nói với Hàn Vi Vi, "Hiện tại muội không khó chịu vì y là đạo lữ song tu của tỷ?"
"Muội khó chịu gì cơ?" Hàn Vi Vi bĩu môi.
Nhưng nói ra thì nàng ta lại thấy sống mũi cay cay, trong lòng khác hẳn.
Có phải hôn mê quá lâu, thân thể hư nhược nên không thoải mái? Hình như không.
Những hình ảnh cùng gã lướt nhanh qua, cảm giác này dâng ngập lòng.
"Lẽ nào ta thật sự thích lão lưu manh?" Hàn Vi Vi trợn tròn mắt, lóe lên một ý nghĩ không dám tin là sự thạt.
"Thế nào, muội hiểu chưa?" Cơ Nhã như thể đã biết trước Hàn Vi Vi sẽ như thế.
"Phì! Muội thấy sư thư theo lão lưu manh nên mới vậy." Hàn Vi Vi lắc đầu, lòn khỏi lòng Cơ Nhã kéo tay sư thư đi ra, "Đi, sư thư, muội phải xem lão lưu manh có gì khác, có gì khiến sư thư thích."
"Ngươi!" Nghe tiếng là biết Ngụy Tác còn ở trong gian tĩnh thất ban nãy, vừa đến cửa, nhìn rõ cảnh tượng, Hàn Vi Vi tựu suýt buông ra một câu không có tí phong phạm thục nữ nào.
Trong tĩnh thất, Ngụy Tác vung thanh hắc sắc thủy tinh quỷ trảo, dễ dàng cào một vết sâu trên tường.
Ngụy Tác sáng mắt hỉ hả, thập phần mãn ý với uy lực quỷ trảo, dáng vẻ vẫn nhăn nhở như trước.
"Ta thích lão lưu manh?"
Hàn Vi Vi lại thầm phản bác.
"Hàn..." Ngụy Tác lúc đó mới phát hiện nàng ta cùng Cơ Nhã tới, quay lại không biết nói gì.
"Hàn cái quỷ sứ gì." Không biết vì sao, ban nãy bình thường nhưng vừa thấy Ngụy Tác, Hàn Vi Vi lại nổi đóa, "Nghe nói ngươi là tu vi Kim đan kỳ nhất trọng?" Nói đoạn pháp y bạch sắc của nàng ta rực hà quang, hóa thành bạch sắc kiếm khí, trực tiếp chém vào Ngụy Tác.
"Chát!" Ngụy Tác vung tay, thanh hắc sắc quỷ trảo chụp ra, bạch sắc kiếm khí tan tành.
Hàn Vi Vi tròn mắt.
Nàng ta muốn thử xem Ngụy Tác có thật sự lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần không, thể nội không có bao nhiêu chân nguyên nên kích phát pháp y, không ngờ thử mới biết là linh giai thượng phẩm công kích pháp y mà chính nàng ta không biết tên là gì này. Phát đòn xong, nàng ta giật mình, sợ Ngụy Tác kịp đón đã mất mạng.
Nhưng nàng ta không ngờ là Ngụy Tác như bóp chết một con ruồi, không thèm chớp mắt cũng chặn được.
"Tiểu tử khá lắm." Tròn mắt ngẩn ra, Hàn Vi Vi định thần nhìn Ngụy Tác, hầm hừ, "Việc của ngươi và sư thư, ta đã nghe sư thư nói. Sư thư nói tốt cho ngươi như thế thì ta đành vậy. Ngọn trảo của ngươi uy lực không tệ, chốc nữa truyền môn thuật pháp này cho ta."
"A? Không phải chứ?" Ngụy Tác nuốt nước bọt. Sự thực vừa rồi gã thử Huyền sát quỷ trảo đã cảm giác thấy Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã đến, chỉ là không biết Cơ Nhã giải thích đến mức nào, cũng không biết phải nói gì nên cứ không ngừng cào lên tường, trong lòng thì ngứa ngay, không biết tiếp theo sẽ thế nào. Câu nói này của Hàn Vi Vi khiến gã tròn mắt. Lẽ nào chỉ tích tắc mà Cơ Nhã khiến được Hàn Vi Vi thoải mái đến thế?
"Lẽ nào không định dạy muội?" Hàn Vi Vi thấy gã như vậy thì nhướng mày như muốn nổi giận.
"Chuyện đó..." Ngụy Tác cùng Cơ Nhã nhìn nhau, Cơ Nhã đỏ mặt, Ngụy Tác cẩn thận hỏi, "Hàn Vi Vi, môn thuật pháp này là bọn ta lấy được ở Cổ Hòe trang, từ tay cháu Lý Thiệu Hoa, ngươi xác định sẽ tu luyện?"