Thông Thiên Chi Lộ

Chương 122: Ra ngoài Thiên khung.




Phù, Ngụy Tác đang nhăn nhó chợt thở phào.

"Luyện chế pháp y thất bại, lão phu cũng rất tiếc." Mộ Dung Thần tỏ vẻ xin lỗi, "Lão phu chỉ thu phí dụng bằng bốn phần mười."

"Được." Ngụy Tác gật đầu đồng ý.

Ông ta đã nói là không chắc thành công trăm phần trăm, luyện đã luyện rồi, trở mặt cũng vô dụng. Chỉ cần lúc sử dụng cẩn thận hơn, không để bị đối thủ công kích trúng là được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Linh quang lóe sáng, Ngụy Tác mặc tấm pháp y trông thật xoàng xĩnh, từ truyền tống pháp trận trong bụng núi ở Thanh Phong lăng đi ra.

Thấy gã một mình rời khỏi bụng núi, hai đệ tử Thiên Nhất môn trông coi pháp trận tỏ rõ vẻ coi thường.

Tu vi hai đệ tử Thiên Nhất môn trông coi pháp trận này, trong số ngoại môn đệ tử thuộc nhóm khá cáo, đều là Thần hải cảnh tứ trọng, Ngụy Tác hiện tại tuy dùng Tiềm Ẩn quyết áp chế một tầng tu vi, nhưng vẫn là Thần hải cảnh ngũ trọng, đổi lại bình thường, hai đệ tử Thiên Nhất môn không dám nhìn gã bằng ánh mắt đó.

Lúc này mà xuất hiện tại Thanh Phong lăng, cả hai không cần nghĩ cũng biết gã đến Di Thiên cốc.

Ngũ sắc độc chướng ở Di Thiên cốc bên ngoài Thiên khung nhạt dần, chỉ riêng tu sĩ từ truyền tống pháp trận ở Thanh Phong lăng ra khỏi Thiên khung cũng hơn sáu bảy trăm. Thanh Phong lăng bình thường thưa dấu chân người cơ hồ đã bị tu sĩ ghé qua thuận tiện quét sạch, hiện tại dù là lưỡng cấp yêu thú cũng không tìm được con nào.

Đừng nói các tông môn ở Linh Nhạc thành mà tu sĩ của các phái trong mười mấy thành trì gần đó đã lục tục đến Di Thiên cốc.

Phần lớn các tu sĩ này đều đạt Chu thiên cảnh trở nên, thậm chí có cả tu sĩ Phân niệm cảnh.

Các tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng có đến cũng túm năm tụm ba thành nhóm, được tu sĩ Chu thiên cảnh dẫn đầu, chuẩn bị vàp Di Thiên cốc.

Tu sĩ Thần hải cảnh đến một mình như Ngụy Tác cũng có, nhưng với người khác nhìn vào, tu sĩ cỡ đó mà đến Di Thiên cốc một mình thì quá nửa khả năng sẽ mất mạng.

...

Lúc đó có rất nhiều tu sĩ ở ngoài Di Thiên cốc đợi cho ngũ sắc độc chướng ngày càng nhạt dần sẽ.

Thậm chí đã có nhiều tu sĩ có năng lực kháng độc cao hoặc có tị độc pháp bảo đã vào trong cốc, từ bên trong vọng ra tiếng yêu thú gầm gào cùng tiếng thuật pháp, pháp khí phát ra.

Nhưng số tu sĩ đang tới cũng không ít, lúc qua Thanh Phong lăng, thấy nhiều đạo độn quang từ các hướng lướt đến Di Thiên cốc.



Tình hình đó khiến Ngụy Tác không hề nóng lòng, thậm chí không sử dụng cả bạch ngọc hạc, chỉ dùng đến Phong vân lý.

Vào cốc sớm tuy có thể lấy được linh dược dễ phát hiện nhưng ban đầu, số lượng tu sĩ và yêu thú tràn vào đông nhất, mật độ cao nhất, về lý là nguy hiểm nhất.

Di Thiên cốc rộng hơn nghìn dặm, khi số tu sĩ này vào thì mật độ không còn cao như thế nữa. Ngụy Tác vốn có mục đích kỳ rõ ràng, chủ yếu muốn tìm Tử hồ hoa vốn có linh thạch cũng không mua được, lấy được Tử hồ hoa rồi thì kiếm được lợi ích nào hẵng hay, nếu tình thế quá ác liệt thì gã sẽ chạy ngay, không vào sâu mạo hiểm làm gì.

Từ Thanh Phong lăng đến Thiên khung được thượng cổ đại năng tạo ra không xa.

Ngụy Tác thong thả lướt đi, Thiên khung nối trời liền đất xuất hiện trước mắt.

Đó là một màn sáng trắng mênh mông hơn cả tưởng tượng.


Từ mặt đất vươn lên, nối liền với tầng không vô tận, dù là cao giai yêu thú có năng lực phi độn kinh nhân bay đến độ cao cũng kinh nhân cũng không thể vượt qua được Thiên khung.

Ngay cả đại tu sĩ Kim đơn cảnh cũng vậy, không thể bay vượt qua Thiên khung, tựa hồ Thiên khung nối liền với thiên ngoại, không thể vượt qua.

Thiên khung không chỉ vươn lên trời cao mà còn ăn sâu xuống lòng đất, dù yêu thú có thể độn địa cũng không thể chui xuống mà vượt qua Thiên khung.

Tu sĩ sáng tạo ra Thiên khung hùng vĩ thế này, tồn tại đã mấy vạn năm, lại có thể đơn hướng ngăn chặn cao giai yêu thú xâm nhập thật ra có thần thông cỡ nào?

Thiên khung kéo dài không rõ bao nhiêu vạn dặm, bảo vệ cả toàn Thiên Huyền đại lục, trong màn sáng trắng đó luôn phát ra khí tức không minh từ bi khiến tu sĩ nào nhìn thấy Thiên khung cũng sinh lòng kính sợ.

Ngụy Tác dừng lại trước bạch sắc quang mạc.

Gã đưa tay chạm vào màn sáng.

Như xuyên qua một màn nước, tay gã dễ dàng đưa sang bên kia.

Gã rút tay lại, đứng im lặng trước bạch sắc quang mạc một lúc.

Gã nhìn Thiên khung trước mắt và miền hoang dã vô biên ngoài kia, ánh mắt trừ niềm kính sợ còn cả những thứ khó diễn tả bằng.


Thân ảnh gã loáng lên, lao ra ngoài Thiên khung.

...

Bên ngoài Thiên khung, là man hoang hoang dã khó tưởng tượng nổi.

Đủ loại cổ thụ mấy chục người ôm mới xuể mọc dày mít. So với bên trong Thiên khung, cây cối mọc tua tủa không theo trận tự nào, thoáng nhìn là tạo cho người ta cảm giác dị thường dã man, hoang loạn.

Liên tục có yêu thú kỳ hình quái trạng rất hiếm thấy bên trong Thiên khung lướt qua, dù đứng ở cây cổ thụ cao nhất nhìn cũng chỉ thấy hoang nguyên liên miên, không thấy điểm kết thúc.

Bên trong Thiên khung là thế giới do tu sĩ thống trị, bên ngoài Thiên khung, tuyệt đại đa số các nơi là thế giới của yêu thú.

Gần một sơn cốc mọc đầy cổ thụ ngất trời vỏ màu đen kịt, một dải thanh quang từ xa lao tới.

Phát ra thanh quang là một chiếc quạt ngọc xanh biếc, rộng chừng hai trượng, bên trên có ba tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng.

Đứng giữa là một trung niên tu sĩ dáng vẻ uy nghiêm, đep dây lưng bạch ngọc, mặc hoàng sắc long văn bào, bên trái là một mỹ nữ đầy đặn mặc cung trang màu lục nhạt, bên phải là một đạo sĩ mặc áo bào xanh có tua rua chừng ba mươi tuổi.

Thoáng sau, phi độn pháp khí này bay đến phái trên sơn cốc rồi đáp xuống.

Ba người sắp lọt vào sơn cốc thì đột nhiên bên dưới rực lục quang, xuất hiện một màn sáng màu lục.

Ba tu sĩ Chu thiên cảnh nghi thái bất phàm chợt biến hẳn sắc mặt, vội giảm đà lao xuống, nhanh chóng rời khỏi tầng không sơn cốc.


Trong sơn cốc xanh biếc lại là một vùng khác hẳn, một lão giả trông đầy ngạo nghễ, mặc pháo bào toát ra bạch sắc vân khí ngồi xếp bằng trên một tảng đá.

Trước mặt lão tụ tập chừng hơn bốn mươi tu sĩ.

Có chừng hơn hai mươi tu sĩ mặc pháp y các màu, hai mươi tu sĩ còn lại cùng mặc lục sắc pháp y phát ra mộc hệ linh khí.

Trong số này, thấp nhất cũng là tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, không thiếu cao thủ Chu thiên cảnh lưỡng trọng, thậm chí tam trọng.


Lão giả mặt mũi kiêu ngạo kia lại có tu vi kinh nhân Chu thiên cảnh ngũ trọng!

"Coi như các ngươi biết điều." Khẽ ngẩng lên, thấy ba tu sĩ Chu thiên cảnh cuống quít bỏ chạy, lão giả hơi cười lạnh, nhìn về lối vào bên trái sơn cốc.

Lục quang lóe lên, lục sam thiếu nữ tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng tiến vào, cực kỳ cung kính nói với lão giả, "Bạch trưởng lão, người Thiên Nhất môn và Tụ Tinh tông đã vào Di Thiên cốc, người Đông Dao thắng địa chưa thấy làm gì đáng chú ý."

"Hừ! Thiên Nhất môn và Tụ Tinh tông đều đã vào, các ngươi cũng xuất phát đi!" Lão giả nhìn hơn bốn mươi tu sĩ đứng trước mặt, cười lạnh nói: "Các vị đệ tử, ta nói lại một lần, về nguyên tắc Nguyệt Hoa tông tuy không muốn đối địch với những môn pháp ngang ngửa, nhưng Nguyệt Hoa tông cũng không sợ mấy tông môn đó, nếu họ có ý xấu thì các ngươi cứ ra tay nhưng phải làm cho gọn gàng, để người ta tóm được chứng cớ thì coi như chỉ còn cách tự xử. Với những môn phái và thế lực khác, kẻ nào dám cản cứ giết là xong. Chuyến này ai hái được linh dược ra đều thường một viên linh đơn, cho vào Tàng kinh điện chọn một môn huyền cấp cao giai thuật pháp. Nếu hái được linh dược trong danh sách của môn chủ thì thưởng một môn địa cấp đê giai thuật pháp! Cộng thêm một vạn viên hạ phẩm linh thạch!"

"Đệ tử lĩnh mệnh!" Lão giả vừa dứt lời, hơn bốn mươi tu sĩ đều sôi trào nhiệt huyết, chia thành ba nhóm tỏa vào trong rừng.

Lão giả Nguyệt Hoa tông bình tĩnh nhìn theo đệ tử khuất bóng rồi mới đứng dậy, tựa hồ chuẩn bị đi vào Di Thiên cốc.

Đúng lúc đó ở ngòi xa phía đông, một dải sáng cực kỳ nghênh ngang lướt theo hướng này đến Di Thiên cốc.

Dải độn quang đều là kim sắc chiến xa điêu khắc hình lôi vân và thiểm điện.

"Minh Tiêu thành Lôi Tiêu tông?" Sáu chữ phát ra bằng giọng hơi lạnh lùng từ miệng lão giả, cả Thiên Nhất môn cũng không được bạch y lão giả coi ra gì mà tròng mắt lão chợt hơi co lại.

"Xa thế mà cũng đến hả? Xem ra Lôi Tiêu tông lần này quyết tâm đoạt được linh dược nào đó."

Trong một sơn cốc ở phía tây tụ tập hơn ba mươi tu sĩ mặc áo giáp da thú các màu, chú ý đến chùm độn quang cực kỳ khoa trương trên không.

Tuy Di Thiên cốc không có cấm không thuật pháp, nhưng thường thì các tu sĩ không bay vào một cách nghênh ngang nhi thế. Căn bả như vậy sẽ thành đích ngắm của các yêu thú cao giai.

Bên ngoài Thiên khung, đầy rẫy yêu thú lục cấp trở lên mà cả tu sĩ Phân niệm cảnh cũng khó đối phó.

"Dù tu sĩ Lôi Tiêu tông tu sĩ có tu vi cao, không sợ trở thành mục tiêu của yêu thú và tu sĩ khác, Di Thiên cốc còn nhiều chỗ tồn tại Hủ thần cực quang, không có Đào thần ngọc thì chúng khẳng định không dám nghênh ngang bay vào như thế." Trung niên tu sĩ mặt sẹo cầm đầu, âm trầm cực độ nói, "Đợi chúng phân tán xong, chúng ta tìm cách giết vài tên, đoạt lấy Đào thần ngọc!"

"Được!" Tuyệt đại đa số tu sĩ mặc áo da thú đủ màu bật cười, đồng thời mỗi tay một cái nô thú đại.

Các tu sĩ này có vẻ thuộc một đại tông môn chuyên về ngự thú.