Thốn Tẫn Duyên Hoa

Chương 11




Edit: Tịch Địa

Chỉ còn lại hai người bọn ta, cách hai đầu hoa viên, nhất thời im bặt. Người đầu tiên mở lời là hắn.

“Câu nói của nàng lúc đó có ý gì?” Hắn nói từ tốn, “Nàng nói tạm biệt, là có ý gì?” Tạm biệt?

A, là nói lúc chữa thương cho Chi Hoa —— “Ngươi còn nhớ?” Cười khẽ, “Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Áo manh đón gió, đúng là hơi lạnh, chỉ một câu vớ vẩn thế mà hắn cũng nhớ được, lại còn không quên nữa. Khép chặt cổ áo, lúc này mới phát hiện ta vẫn khoác áo choàng của Tần Thi. Khẽ giật mình, không biết nên làm gì, bèn cúi đầu, chậm rãi đi qua hoa viên.

Lúc đi ngang qua hắn, không kềm được mà ngước lên nhìn. Là một nam nhân tựa hồ không bao giờ thay đổi, nhưng lại hệt như lúc nào cũng đổi thay. Đôi mắt trong vắt sáng ngời, những vui vẻ hưng phấn, u buồn đau khổ đều lộ cả ra, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể chìm vào trong đó. Đối với ta, hắn như một liều thạch tín mà ta dùng để giải khát trong cuộc đời khô khốc này. Biết rằng có độc, nhưng lại khó mà kềm chế bản thân.

Lặng dời tầm mắt, dừng lại, “Ngươi gầy rồi ——” thở dài, ánh mắt lướt qua đôi mày của hắn, cười khẽ, “Ta cũng gầy ——”

Hắn run lên. Nhưng không ngờ ta còn chưa nói xong ——

“Cho nên, chúng ta đều nên nghỉ ngơi thôi.”

Khoé môi của hắn giật giật hồi lâu, mới mỉm cười.

Nụ cười thì vô thanh, nhưng tiếng cười dữ dội quanh quẩn.

Ta giật mình, hắn lại giơ tay gạt bên khoé môi. Vạt áo nhiễm hồng. Dưới ánh trăng hiện rõ sắc đỏ của máu.

Ta quên mất hắn đang mang thương tích.

Túm lấy áo ngoài của hắn, giật mình nhìn vết máu phía trên. Hắn trở tay nắm lấy tay ta, bước tới một bước, chợt thấy sau lưng buốt lạnh, hoá ra đã lùi tới mức dán lưng vào giả sơn.

Lại nữa….. Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn chung quanh chỉ một mảnh tối đen chẳng có lấy bóng người để mà gọi, chỉ đành cười khổ nhìn hắn. Hắn hơi dựa sát lại, ta lập tức thành cá trong chậu, tay chân chẳng thể cựa quậy. “Buông ra —— để Cốc….. để người khác nhìn thấy thì không hay.” Hắn thì cứ mắt điếc tai ngơ, nâng cằm ta lên, nhìn vào mắt ta. “Nếu ta muốn cậy mạnh thì tối qua đã cưỡng bức nàng rồi —— Để xem nàng còn nói ra được những lời đáng đánh ấy không. Về phòng thôi.”

Đầu ta váng lên. Ta bị uy hiếp? Ta vậy mà lại bị Kim Thế Di uy hiếp? A a ta bị uy hiếp. Tiếp theo ta ngây ngốc bị hắn kéo trở lại Tây Uyển.

Khi tới cửa ta mới giật mình. “Đây không phải phòng ta!” Hắn nhìu mày, “Đây là phòng ta.”

“Đêm nay ta ngủ ở đây?” Đối phương gật đầu vẻ không kiên nhẫn. Dự cảm không lành. Sau một hồi. “Vậy ngươi ngủ ở đâu?”

Nằm bẹp trên giường liếc nhìn tên Thế Di đang nằm dưới đất kia, thật là càng thêm khó ngủ.

Ta thật không hiểu, đang yên đang ổn lại không cho ta ngủ trong phòng ta, cứ nhất quyết kéo đến đây bằng được, lẽ nào chỗ này thế đất đắc địa hơn chắc? Ngủ ở đây thì ngon giấc hơn à? Hơi ngọ nguậy, liền nghe được giọng của Thế Di, “Sao vậy? Khó chịu à?” Khóc ~ có thể nằm ngay đơ một tư thế đến sáng à? Ta có phải người chết đâu?

“Không có ——” Ta phì cười, cằm gối lên tay, “Chỉ là có vài chuyện, ta nghĩ mãi cũng không ra.”

“Nàng cũng có chuyện nghĩ không ra sao?” Giọng hắn rầu rĩ, nghe qua không giống châm chọc mà giống có chút chẳng biết làm sao hơn.

“Những thứ ta có thể nhìn thấu từ xưa tới nay chỉ có âm mưu quỷ kế, không phải người ——”

Trong bóng tối, chẳng nhìn thấy đối phương, nói chuyện thế này lại cảm thấy thoải mái đến lạ. Lúc sáng chẳng dám nói, không muốn nói, có chuyện cũng chỉ muốn nói đại cho xong. “Ai khiến nàng nhìn không thấu? Tần Thi sao?”

Ta cười, “Hắn á? Hắn rất dễ nhìn thấu, bởi vì hắn căn bản không sợ người khác nhìn thấu hắn.” Khẽ mím môi, “Ta là đang nói ngươi.”

“Ta sao?”

Ta gật đầu, lại nhớ ra hắn không nhìn thấy động tác này của ta, đành phải nói, “Ngươi thay đổi rồi ——"

Hắn mỉm cười, “Nàng cũng thay đổi đấy thôi.” Ta hơi bất ngờ nên bật cười, “Đại nạn không chết, ngươi cứ chết qua một lần đi, xem thử ngươi có thay đổi hay không?”

Hắn im lặng hồi lâu, trong sự lặng im đó, dường như có tiếng đốt tay vang khẽ. Hồi lâu, hắn mới cười khổ nói, “Ta giống như điên thật rồi….”

Ta giật mình, “Gì cơ?”

“Nàng có biết cảm giác đó như thế nào không? Rõ ràng là còn sống, nhưng lại tỉnh táo mà nhận ra rằng bản thân đã chết rồi, giống như toàn bộ thế gian này, đột nhiên lại chẳng liên quan gì tới ta, lễ nghi? Đạo nghĩa? Thật giả? Thiện ác? Đều có nghĩa lý gì? Tuyệt thế võ công của Kiều Bắc Minh thì làm được gì kia chứ? Ta cần nó để làm gì?” Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp. “Thật ra ta như hiện tại đã rất đơn giản rồi..”

“Nàng sống ta sống, nàng chết —— ta chết.”

Hai chữ sống chết này, hoá ra đã mơ hồ lắm rồi. Ta vươn tay ra, chạm phải tóc mình ở trên giường, khẽ khàng nắm lấy.

Sau khi hắn nói câu đó ra, mọi thứ thoáng cái lại trở nên tĩnh lặng.

“Ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết.”

Lọn tóc mềm mại trong tay lạnh lẽo. Chẳng hiểu vì sao, ta đột nhiên lại muốn nắm lấy thứ gì đó —— tựa như không còn dũng khí để tiếp tục dựa dẫm vào bản thân nữa, nghiêm túc lắng nghe những lời này. Khiến ta giật mình nhớ ra, kẻ từng chấp nhất tới mức chỉ nguyện ngọc đá cùng tan, kẻ dù có xuống âm ti cũng sẽ không tiếc tất thảy, phải là ta mới đúng.

Kẻ mê mang chẳng biết làm gì, muốn tránh né muốn trốn chạy muốn vờ vịt cũng không nên thân, hẳn nên là hắn.

Hắn nói đúng. Cả ta và hắn đều đã thay đổi. Chỉ có chuyện chúng ta ở cạnh nhau là không đổi. Chẳng qua ta của hôm nay đã trở thành hắn, còn hắn lại biến thành ta.

Nghĩ cả nửa ngày mới ngồi dậy.

Những lời này, chính là thứ ta từng mong có được nhất. Hôm nay nói không muốn chính là gạt người, chỉ là muốn ta đón nhận nó, ta vẫn cảm thấy sợ hãi. Đột nhiên lại sinh ra một phần cẩn thận. Qủa nhiên là thay đổi rồi —— Lúc trước nào có bó tay bó chân, do do dự dự như thế?

Vươn tay ra sờ trúng đá đánh lửa. Ta khẽ đánh, ánh nến đột nhiên bùng lên.

Ta không dám nhìn Thế Di, lặng lẽ xắn ống quần lên. Trên mắt cá chân có một vết sẹo màu đỏ nhàn nhạt kéo dài.

Ta đưa tay xoa nhẹ, khẽ nói, “Đây là lúc thiên ma giải thể lưu lại —— từng có người giúp ta nối lại kinh mạch, chỉ là lúc ấy da thịt có thể liền lại, nhưng bên trong khó lành, chân của ta, đời này dù chỉ là đi lại cũng khó khăn.”

Ta cười nhạt một tiếng. Không đợi hắn lên tiếng, tay lại lướt lên, chuyển đến xương vai và xương sườn.

“Nơi này, từng va vào đáy thuyền nên bị gãy, bởi vì chậm trễ chữa trị, chỉ cần động đến hoặc trở trời thì đều sẽ đau đớn vô cùng, còn có thể tê ngứa không thôi, đời này của ta, đã không thể động thủ cầm kiếm được nữa.”

Tay chỉ đến ngực.

Siết chặt…

“Nơi này, bị hư hàn nhập thể, len lỏi ăn sâu, toàn bộ kinh mạch đều bị hàn khí xâm nhập,” Ta chậm rãi mỉm cười, “Cho nên, ta không thể xúc động, không thể đau buồn, không thể —— tuỳ ý khóc cười như trước nữa.”

Ta nói hết một hơi, mới rũ mắt xuống nhìn hắn.

Hắn đang nhìn bàn tay áp trên ngực của ta.

Ta từ từ đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.

“Ta là Lệ Thắng Nam, nhưng không phải là Lệ Thắng Nam của năm xưa —— có thể vì ngươi mà lên trời xuống đất, không gì không dám làm,” Ta cảm thấy bản thân tỉnh táo đến lạ, chỉ là thanh âm lại khan khan, bàn tay đặt trên bệ cửa sổ kia trắng bệch và gầy rộc như thể quanh năm không tiếp túc với ánh mặt trời, “Nếu ngươi muốn nắm lấy bàn tay này, thì phải nghĩ cho kỹ, đừng đợi đến khi nắm lấy rồi mới lại hối hận ——”

“Không phải cứ không muốn thì thật sự có thể không cần đâu.” Thế Di nghe xong liền cười thảm, “Nghĩ nhiều hơn nữa thì có ích chi đâu? Có những việc, người khác không thể nào thay đổi được rồi —— ngay cả chính bản thân mình… cũng không thể nào thay đổi được.”

Ta giật mình, ngón tay lướt nhẹ qua bệ cửa sổ, loáng thoáng nghe được ở hậu viện truyền tới tiếng đàn. Rất khẽ, khẽ tới mức dường như đang sợ sẽ làm kinh động giấc mộng đầu đông êm ái của ai đó.

“Xảy ra chuyện gì…” Cúi đầu xuống, hơi đẩy cửa sổ ra một chút, nghe thấy tiếng đàn rõ hơn một chút, nhưng vẫn ngắt quãng từng đoạn, “Có chuyện gì mà ngươi không thay đổi được?”

Hắn đứng dậy rồi đi tới cửa sổ. Ta đưa tay đẩy cửa sổ ra, hắn lại cầm lấy tay ta.

Nhìn ra bên ngoài, ở bụi hoa phía xa ánh nến bập bùng tựa như có người.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Chuyện tới trước mắt, ngoại trừ bình tĩnh ra thì cũng chỉ có bình tĩnh mà thôi.

Bởi vì chưa từng nghĩ tới sẽ có được, nên cũng chẳng sợ không chiếm được.

“Chính là chuyện này ——” một tay của ta bị hắn cầm lấy, tay của hắn lại vòng qua bên cạnh ta, khép lại song cửa vừa bị ta đẩy ra, “Bàn tay này, ta đã nắm lấy từ lâu rồi, chỉ là nàng không hay, ta cũng không biết mà thôi.” Hắn xiết chặt tay liền ôm trọn lấy ta từ phía sau, hắn cúi đầu xuống, thanh âm quang quẩn bên tai ta, “Bây giờ muốn ta buông tay? Đã muộn rồi ——”

Ta nhất thời cảm thấy vô lực. Cả tay lẫn thân thể từ lạnh lẽo như băng bắt đầu ấm áp hơn.

Đứng ngây ra cả buổi cũng không biết nên nói gì.

Hắn thì chỉ lặng yên đứng sau ta.

Đứng mệt rồi, bất tri bất giác liền dồn hết sức nặng toàn thân tựa lên hắn.

Vòm ngực sau lưng vẫn cứ dày rộng vững trãi như thế, tiếng hít thở đều đặn hữu lực, bình tĩnh và yên ả tới mức khiến người khác muốn ngủ.

Ta đứng im, hắn cũng chẳng động.

Dịu dàng và vững trãi tựa núi cao.

Ta hơi hé môi, cả nửa ngày mới ngẩng đầu lên.

Đứng ở góc này, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi, nhìn thấy đôi mắt, mũi, môi của hắn đều được phủ một vầng sáng nhàn nhạt.

Khẽ cong môi, ta nhìn hồi lâu rồi từ tốn nói, “Mộng dài một đời… vậylà đủ rồi.”

Ngữ khí của hắn trầm xuống, nói “Mộng gì?”

“Nhìn vào mắt của ngươi, có thể nhìn thấy bóng dáng của ta.” Ta nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của hắn, cười đắc ý, “Là Lệ Thắng Nam ta chứ không phải ai khác, cũng không phải Chi Hoa —— Ngươi chịu nắm lấy tay ta, chỉ cần lúc này đây với ta đã đủ lắm rồi, giấc mộng này, đủ để ta kéo dài đến khi trời tàn đất tận.”

Cơ thể của hắn cương cứng. Qủa nhiên là hắn quên mất còn có Cốc Chi Hoa.

Lúc thế này, ta không nhắc tới thì hắn sẽ quên mất. Qúa khứ là một cái túi hương khiến hắn nhung nhớ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhớ ra, còn không bằng nói luôn bây giờ, tránh cho sau này hắn lại trách ra nhỏ nhen. Cốc Chi Hoa vẫn ở hậu viện. Ta không muốn đợi tới sáng mai bọn họ gặp nhau rồi lại phải giải thích điều gì cùng hắn.

Ta nhẹ nhàng giãy khỏi vòng tay của hắn. Ta biết rõ, ta trong mắt hắn quả thật đã khác hẳn trước kia, chỉ là với địa vị của Cốc Chi Hoa trong lòng hắn, muốn xoá đi trong chốc lát thì thật là không thể nào.

Đã không bị ai giữ lấy nữa —— ta lại đẩy cửa sổ ra, gió lạnh ùa vào.

Có một vài việc, ta không nắm chắc chút nào.

Song cửa rộng vài thước chiếm hẳn một góc. Ta vẫn giữ động tác mở cửa, đột nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nói, “Ngươi nghe xem —— tiếng đàn này, nhẹ nhàng du dương, êm tai đến vậy, chỉ là sau hôm nay, chưa chắc đã nghe lại được….Hôm nay không thể biết được chuyện ngày mai, chuyện của chúng ta đã là chuyện của hôm qua rồi. Lúc trước là vì ngươi cho rằng ta đã chết, nên mới cảm thấy không thể mất đi ta, còn tình cảm của ngươi và Cốc cô nương nhạt dần đi, là vì nàng luôn ở cạnh bên ngươi —— giang hồ lắm sóng gió, ai tường hiểm nguy nơi đâu? Nếu như Cốc cô nương không gặp chuyện, ta nhất định tin ngươi sẽ ở cạnh ta, nhưng nếu như nàng lâm cảnh nguy nan, liệu ngươi còn có thể tỉnh táo và kiên quyết một mực đứng ở đây nắm lấy tay ta như vậy nữa hay không?”

Hắn giật mình, lặng yên đáp “Nếu nói đạo lý, xưa nay ta chưa từng nói lại nàng…”

“Đây không phải đạo lý.” Ta thở dài, rút tay về lại trong tay áo, ta cũng không cam lòng, chỉ là ta đã mệt mỏi rồi, “Đây là nhân tình và thế đạo —— Ngươi chưa từng mất đi nàng ta, cho nên ngươi không biết mất đi nàng ta thì ngươi sẽ đau lòng nhường nào…. Nói không chừng, tới lúc đó sẽ còn đau đớn hơn nhiều so với mất đi ta…”

Hắn lặng im, sau hồi lâu mới lên tiếng, “Nàng —— đang trốn tránh ta sao? Cần gì phải lôi Chi Hoa vào đây.”

Lần này tới phiên ta giật mình, dường như nói chuyện với hắn thì dù miệng lưỡi ta có giảo hoạt cỡ nào cũng đều vô dụng cả, hắn như có bản lĩnh quăng hết những gì ta nói tới đâu đâu chẳng nghe vào câu nào…

Trong lòng bức rứt khó chịu liền cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ. “Cạch” một tiếng đóng cửa sổ lại, sau đó bò lại lên giường, nhìn hắn còn đang ngơ ngác đứng bên cửa sổ, ta tức khí nói, “Ngươi còn không đi ngủ? Đang ngắm trăng đấy à?” Hắn quay lại nhìn ta một cái mới dịu giọng. “Nàng ngủ đi, ta canh gác cho nàng.”

Chẳng trách cứ nhất định phải ngủ cùng một chỗ với ta, hoá ra là sợ có thích khách? “Không cần canh đâu.” Ta cười, “Đêm nay nhất định là bình bình an an…”

Hắn ngập ngừng nói, “Tần Thi không ra tay, không có nghĩa là đám thân tín thiên hoàng kia sẽ không ra tay.”

“Tần Thi còn đang ở đây, bọn họ có muốn động tới chúng ta thì ít nhất cũng phải chờ sau khi hắn rời khỏi —— bằng không sau này bọn họ không thể nào độc chiếm hết công lao được…”

Đặt đầu xuống gối, hôm nay ta đã nói quá nhiều. mệt tới mức xương cốt đều đau hết cả lên, còn chưa kịp nghĩ xem hắn đang nói gì hoặc có thật là gác đêm cho ta hay không thì cơn buồn ngủ đã ập tới.

Tiếng đàn bên ngoài ẩn ẩn từ dịu dàng ấm áp chuyển dần sang u sầu da diết, dần dà, nghe qua chỉ còn nỗi tịch mịch lạnh lùng.

Cầm tấu một đêm, trong mộng tiêu ca.