Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 35




Cũng may cuối cùng Thời Minh Quang cũng không có chấp nhặt với Tống Nhã Đình, Tống Nhã Đình thoát được một kiếp, chí muốn chuồn về phòng mình.

Thời Minh Quang lại bảo: “Ăn cơm với tôi”.

Không ăn thì phí, Tống Nhã Đình gật đầu: “Được”.

Ăn xong cơm tối, Tống Nhã Đình nhớ tới mục đích mình đến nhà họ Thời, lại không đi ngay mà nói: “Cậu ba, đẽm nay ngủ cùng em nhé?”

Thời Minh Quang: “Xấu, không thích”.

Tống Nhã Đình phồng má, nói: “Sao anh có thể thô thiển như thế chứ? Anh phải thấy nét đẹp bên trong tâm hồn, chứ không phải chỉ chú ý mồi vẻ bề ngoài của em”.

Thời Minh Quang: “Tôi không có hứng thú với cô”.

Tống Nhã Đình ôm gối đầu, mon men đến bên cạnh Thời Minh Quang: “Cậu ba, anh không suy xét một chút thật hả?”

“Không suy xét”, Thời Minh Quang lạnh lùng nói.
Tống Nhã Đình thở dài, ôm gối đầu trở về phòng mình.

Đợi cô đi rồi, Thời Minh Quang mới chợt phản ứng lại cái gối mà Tống Nhã Đình ôm đỉ chính là của anh.

Tống Nhã Đình tấỵ trang, tùy tiện vỗ chút toner dưỡng da lên mặt, ngồi lên giường tìm ra một số điện thoại đã lâu không liên lạc.

Mẹ của cõ An Chi Tố sinh ra trong một gla đình danh môn vọng tộc, dù cắt đứt quan hệ với trong nhà để gả cho Tống Chính Nguyên thì vẩn có được rất nhiều tài sản.

Sau khi An Chi Tố qua đời, đã đế lại cho Tống Nhã Đình một công ty giải trí.

Cõng tỵ giải trí này chính là Thần Tỉnh mà Tống Thải Vi và Uông Tâm Nhụy vẫn ao ước bấy lâu.

Thần Tinh là công ty giải trí lâu đời, hơn mười năm trước, nó chính là một trong những công tỵ đứng đầu.

Nhưng vì An Chỉ Tố qua đời, công ty không còn người quản lý, Thần Tỉnh dần suy thoái. Giờ đây, gần như có thể dùng hai chữ “ngắc ngoải” đế hình dung nó.
Hai năm trước, người phụ trách Thần Tỉnh đã gọi điện cho Tổng Nhã Đình đang ở nước ngoài, hy vọng cô về nước quản lý công ty.

Nhưng khi ấy, Tống Nhã Đình không quan tâm đến mọi thứ trong nước nên đã trực tiếp từ chối người phụ trách.

Giờ lại lôi dãy số này ra, bản thân cỏ cũng cảm khái rất nhiều.

Vừa nhấn gọi, chắng bao lâu đã có người nghe.

Tống Nhã Đình hỏi: “Alo? Chú Điền ạ? Cháu là Tống Nhã Đình”.

Đầu dây bên kia sửng sốt một lúc lâu mới khó có thể tin hỏi:”… là Đình Đình hả?”

“Vâng”, Tống Nhã Đình nhỏ giọng đáp: “Là cháu, xin lỗi chú Điền, giờ mới gọi cho chú”.

Điền Ngọc vộỉ vàng nói: “Không sao, không sao, cháu… cháu gọi cho chú là…”

“Cháu đồng ý tiếp nhận Thần Tinh”, Tống Nhã Đình nói: “Cháu sẽ không để cho công sức của mẹ đố sông đố biến”.
Điền Ngọc im lặng một lúc lâu mới nức nở nói: “Được… được! Chỉ cần cháu bằng lòng, chú chắc chắn sẽ dốc hết sức ủng hộ cháu!”

Tống Nhã Đình nhỏ giọng hỏi: “Chú Điền, chắc Tống Thải Vi và Uông Tâm Nhụy có liên lạc với chú rồi đúng không?”

Nhắc tới chuyện này thì Điền Ngọc lại tức giận, nói: “Hai người đó đi tìm chú rất nhiều lần, thế mà muốn dùng hơn 100 ngàn tệ mua lại Thần Tinh! Chú thấy họ đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày! Dù Thần Tinh có không bằng hồi đó, nhưng cơ ngơi vẫn còn đó, hơn 100 ngàn tệ mà đòl mua lại?”

“Giờ ngay cả tiền họ cũng chẳng muốn bỏ ra”, Tống Nhã Đình cười một tiếng: “Định không làm mà hường luõn

cơ”.

“Cái gì?”

Tống Nhã Đình cũng không kể tỉ mỉ, mà nói: “Gần đây công ty có sự thay đối nào không ạ?”

Điền Ngọc thờ dài: “Em gái và mẹ kế cháu… thu mua rất nhiều cố đông, hai giờ chiều mai sẽ tố chức cuộc họp cố đông, cũng không biết có giữ nổi Thần Tỉnh tiếp không nữa…”

Điền Ngọc nói đến đây lại bảo: “Có điều Đình Đình yên tâm, đa số cổ phần của Thần Tinh đều nằm trong tay cháu. Nếu cháu không đồng ý thì Thần Tinh sẽ không rơi vào tay hai người kia!”

Ngày mai Ư?

Tống Nhã Đình híp mắt, xem ra ngày mai lại phải gặp Tô Trạch Phong rồi.

Cô cười một tiếng nói: “Chú Điền, chú yên tâm đi, hai người họ sẽ khõng thực hiện được đâu”.

Sáng hôm sau Tống Nhã Đình thức dậy, mặt đầy mệt mỏi đi ăn cơm chung với Thời Minh Quang.

Có lẽ cách trang điểm hôm nay của cô rất ngon miệng nên Thời Minh Quang ăn nhiều hơn một trái trứng gà so với lần trước.

Tống Nhã Đình cơm nước xong cầm giỏ định đi thì Thời Minh Quang bổng nói: “Đứng lại”.

Tống Nhã Đình không hiếu ra sao dừng lại hỏi: “Sao thế?”

Thời Minh Quang đứng dậy, anh cao hơn Tống Nhã Đình rất nhiều, khi nhìn cô cần phải rũ mắt xuống nên trỏng hơi lười biếng và khá lạnh nhạt.

Ánh nắng buổi sáng dịu dàng êm ái, trên nhành cây còn treo sương sớm, gió khẽ cuốn theo mùi hoa thơm ngát.

Hỏm nay, Thời Minh Quang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh xám, cố tay áo được cài bằng hai cái cúc cầm thạch cực kỳ đẹp mắt, tựa như khuôn mặt của anh, quả thật điển trai đến rúng động lòng người dưới ánh nằng mờ mờ ảo ảo vào buổi sáng.

Anh chậm rẫi ngừng lại trước mặt Tống Nhã Đình, glơ một bàn tay lên dường như muốn chạm vào gò má cô.

Tống Nhã Đình ngấn ngơ, không biết anh muốn làm gì.

Thời Minh Quang bị quỷ ám?

Hay anh điẽn rồi?

Không thì sao lại muốn niết mặt

cô?