28.
Kỳ nghỉ đông thoáng cái đã trôi qua, còn ngắn hơn cả tóc của tôi.
Sau khi vào học kỳ hai lớp 12, lãnh đạo nhà trường lại họp lần nữa, lại đưa ra một quyết định mơ hồ khác——
Tất cả giáo viên nữ trong trường đều phải cắt tóc ngắn.
Tôi không hiểu, nhưng tôi đã bị sốc.
Khi chủ nhiệm lớp quay lại thông báo tin này, mắt thường cũng có thể thấy được cô ấy đang tỏ ra cứng rắn.
Nắm đấm cứng lại.
29.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã bổ sung lại Toán học, Vật lý và Hóa học, đến nằm mơ cũng là:
“Tôi là Hydro, tôi nhẹ nhất, tên lửa dựa vào tôi để mang vệ tinh.”
“Tôi là Nitơ, tôi là một kẻ vô lại, tôi dở ẹc nhất trong việc được và mất điện tử.”
“Tôi là Lithium, mật độ thấp, gặp mưa axit sẽ sủi bọt.”
“Tôi là Beryli, tôi chơi xấu, mặc dù là kim loại khó bị ion hóa.”
...
Giống như tôi là đồ đần.
Quả thực tôi đang ôn tập những kiến thức không thuộc về lứa tuổi này.
30.
Trong tiết tự học buổi tối, luôn có học sinh cá biệt giấu dây tai nghe Mp3 vào trong tay áo đồng phục, sau đó lén áp vào tai để nghe nhạc.
Tôi chính là học sinh cá biệt kia.
Lớp trưởng rất tò mò tôi đang nghe cái gì, cậu ta không nói hai lời, tập kích lúc tôi không để ý, nắm lấy tay áo tôi áp vào tai cậu ta.
Sau đó, cậu ta nghe thấy [Cái ách]* của Phượng Hoàng Truyền Kỳ**.
* Cái ách là một đoạn gỗ cong mắc lên vai của súc vật như trâu, bò, dùng để kéo cày, kéo xe, tức là mang theo một gánh nặng.
** Phượng Hoàng Truyền Kỳ là một bộ đôi nhạc nhẹ tiếng Hoa của Trung Quốc, bao gồm giọng ca nữ Dương Ngụy Linh Hoa và giọng ca nam Tăng Nghị. Âm nhạc của họ pha trộn dân ca với các yếu tố rap và hip hop.
“... Một người đàn ông uy vũ, cho tôi một cái ách, nắm chặt nó trong tay, cho tôi một đám mây trắng, một trí tưởng tượng thuần khiết...”
Lớp trưởng:???
Tôi: Là được mẹ hun đúc mà thành!
31.
Lục Nghiêm là bậc thầy tiếng Anh, giỏi kỹ năng nghe và đọc.
Tôi đi tìm cậu ấy để xin được chỉ dạy.
Cậu ấy giả vờ lạnh lùng nói: “Who are you?”
Tôi: “I am fine, thank you. And you?”
Lục Nghiêm:???
Lục Nghiêm đen mặt: “Nghe cho rõ! Who are you!”
Tôi cười khẽ: “Your father.”
32.
Thấm thoắt đã đến giai đoạn nước rút 100 ngày.
Lý Nguyệt hỏi tôi đăng ký thi vào trường đại học nào.
Tôi mờ mịt, lắc đầu: “Tớ muốn thi vào cùng một trường với cậu.”
Lý Nguyệt cau mày: “Sao cậu lại không có chính kiến vậy?”
Tôi: “Vậy cậu đăng ký thi vào đâu?”
Lý Nguyệt: “Không biết nữa, đang nghĩ hỏi cậu xem thế nào, đến lúc đó hai chúng ta thi vào cùng một trường.”