1
Bây giờ nhớ lại quá trình tôi lớn lên thành người, người đầu tiên tôi nhớ là cô sinh viên, sau đó là vợ tôi, cuối cùng là Hải Ưng x . Thực ra không phải thế, thứ tự là thế này: Năm 1968 tôi ra sân trường xem họ luyện gang thép, học tiểu học, thấy gà bay lên ban công, bị cô giáo gọi là lợn. Học trung học được một năm thì “cách mạng văn hóa” nổ ra. Tôi về nhà giúp người ta dàn trận đánh nhau, quen biết cô sinh viên. Đánh nhau xong, cô sinh viên về nông thôn lao động, tôi lại về trường, rồi đến nhà máy đậu, gặp Hải Ưng x và rơi vào cảnh khốn đốn. Vợ tôi là chuyện về sau. Đó là những chuyện của tôi, trong đó có thành có bại. Luyện gang thép làm tôi muốn thành họa sĩ và vẽ bầu trời tím. Gà bay lên ban công làm tôi muốn thành nhà phát minh xoay trời chuyển đất, tôi muốn làm tình với cô sinh viên, định cưỡng hiếp Hải Ưng x . Tất cả những việc đó đều thất bại – không thành họa sĩ, không xoay chuyển được trời đất, không làm tình được với cô sinh viên, với Hải Ưng x lại chỉ là thông dâm bình thường. Nếu xếp theo mức độ gần gũi thì trước hết là vợ tôi, sau đó là Hải Ưng x , cuối cùng mới đến cô sinh viên – đến cả tên cô, tôi cũng không biết. Đó là số trời định, chẳng có gì là thành với bại cả. Tôi cứ như thế, loanh quanh như con ruồi bị vặt đầu.
Theo lẽ thường, cô sinh viên thân với tôi đến mức xuýt nữa làm tình, khi chia tay phải để lại địa chỉ cho tôi để hàng năm tôi gửi thiếp chúc mừng, nhưng không phải thế, mấy hôm cô không đến tìm tôi, đi hỏi thăm mới biết cô đã rời trường, không biết đi đâu. Chuyện như thế hồi đó không hiểu được, qua rất nhiều năm sau nghĩ lại thấy cũng là thường tình. Năm 1967 tôi và cô sinh viên lặng lẽ chia tay, cũng như năm 1977 tôi cũng chia tay Hải Ưng x mà chẳng nói một lời.
2
Thời cách mạng, tôi trói ngửa Hải Ưng x trên giường, chân tay dang rộng như chữ “đại”. Cô ta nhắm mắt như ngủ nhưng thở gấp gáp sẵn sàng nhận sự đau đớn. Xong việc tôi mất đi mọi hứng thú, ngồi giữa hai đùi cô, im lặng hút thuốc. Căn phòng tối dần. Lẽ ra tôi phải đánh, phải chà đạp cô ta, nhưng tôi chỉ ngồi nhìn, da cô ta bóng như con trâu đồng trong Di Hòa Viên, tôi lấy móng tay thử khía khía vào. Cô ta chờ tôi đánh, tôi chà đạp nhưng chờ mãi không được. Lát sau cô nghển đầu bảo: cởi trói cho em. Chúng tôi làm tình nhiều lần, không lần nào thành công trọn vẹn, có nghĩa là tôi lông lá đầy người nhưng vẫn không phải là thằng giặc hung ác như cô ta muốn. Lòng dạ tôi không đen tối đến thế, tôi miên man nghĩ đến cô sinh viên, đợi Hải Ưng x hôn tôi và bảo “Yêu em đi” nhưng không thấy. Tâm trí cô thuộc về đêm tối và tên giặc hung ác. Chúng tôi lệch nhau vì thế. Làm tình vội vội vàng vàng chẳng ai thỏa mãn cả.