Yêu làm gì để rồi khổ đau? Yêu, phải chăng là những tháng ngày giày vò khi tồn tại? Yêu, tại sao lại khiến con người ta trằn trọc, nhớ thương? Một khúc ca, một bản nhạc cũng đủ để lòng người say đắm. Một nụ cười, một ánh mắt cũng khiến trái tim ngất ngây.
Đau! Tình yêu thật giống như một trái đắng, vừa đam mê muốn tiến bước, lại vừa sợ hãi trước thời gian. Thời gian tàn phá mọi thứ, hủy hoại cả những khát khao của con người. Họ yêu nhau. Nhưng vì cớ gì lại luôn luôn giày vò nhau trong đau đớn? Họ yêu nhau, nhưng thời gian ở cạnh nhau, tại sao không phải là trăm năm? Tình yêu thật khó lý giải. Cũng giống như suy nghĩ của con người, khó hiểu...
Thời gian có thể nắm giữ mọi thứ. Sinh mạng, nhịp thở, trái tim, tất cả đều bùng cháy dữ dội, thổi lên nhiệt huyết, rồi lại nhanh chóng bị dập vùi bởi lớp tro tàn lạnh lẽo. Yêu, có thật sự là vĩnh cửu? Yêu, có thể nào cảm hóa tất cả mọi thứ? Nước mắt, rơi! Trái tim, rạn nứt! Nụ cười, tan vỡ! Yêu nhau, nhưng dày vò nhau, khó tránh khỏi đau lòng. Yêu nhau, nhưng không thể ở cạnh, chẳng khác nào một lưỡi dao trí mạng giết chết tâm can của con người. Kết thúc, là nụ cười, hay là nước mắt?