Thời Gian Trôi Mãi

Chương 29




Buổi sớm một ngày đầu xuân, gió hiu hiu thổi, trờinắng đẹp, sân bay thành phố Hán Giang vẫn vận hành một cách có trật tự, chiếcmáy bay mà Điền Quân Bồi đang ngồi vừa mới cất cánh, chuyến bay từ Bắc Kinh đếnhạ cánh đúng giờ, Trần Hoa một mình xuống máy bay.

Lần trước anh đến Hán Giang là ngay sau tết.

Năm ngoái Trần Hoa đã đưa ra kế hoạch đầu tư ở cáctỉnh miền Trung, ít nhiều cũng có phần vội vàng, nhưng dường như Hạ Tịnh Nghiđã có sự chuẩn bị từ trước, trình lên ngay kế hoạch đầu tư cụ thể, trọng điểmlà thu mua quặng sắt của thành phố J, sáp nhập một xưởng luyện kim quốc doanh,tiếp theo đó sẽ thu mua tập đoàn gang thép tư nhân Húc Thăng lớn nhất vùng đó,hình thành nên một chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh, đồng thời thúc đẩy niêm yết cổphiếu trên thị trường. Kế hoạch này rất lớn, nhưng phù hợp với tư duy đầu tưmới của Ức Hâm, khiến phòng đầu tư và hội đồng quản trị đều thán phục

Chỉ có ánh mắt của Trần Hoa dừng lại ở địa danh thànhphố J - nơi mà anh mới rời đó không lâu, nếu không có cuộc dừng chân bất ngờ đóthì anh sẽ không có ấn tượng với khu vực này.

Tổng giám đốc Lưu Hy Vũ - người phục trách các hoạtđộng đầu tư khen: “Mấy năm nay Hạ Tịnh Nghi làm rất tốt”.

Một phó tổng giám đốc khác nói: “Hình như cô ấy sinhra ở tỉnh đó. Nhưng đúng là cô ấy luôn có sự chuẩn bị, rất đáng được khẳngđịnh”.

Vì từ trước đến nay thái độ của Trần Hoa rất thảnnhiên nên ai cũng biết ý, không nhắc đến quá khứ của Hạ Tịnh Nghi. Mấy năm qua,Hạ Tịnh Nghi đã đạt được rất nhiều thành tích trong công việc, điều này đã đượcmọi người khẳng định, kế hoạch này xem ra rất khả thi. Và thế là Hạ Tịnh Nghiđã nhanh chóng được bổ nhiệm, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, dự án đầutư mà cô phụ trách lại diễn ra không thuận lợi như dự đoán ban đầu.

Trước tết, Hạ Tịnh Nghi quay về Bắc Kinh để báo cáonhững gì mình đã làm được trong thời gian trước đó, trong cuộc hội nghị hội báocông tác, cô vẫn tỏ ra rất tự tin, khẳng định rất chắc chắn rằng sẽ hoàn thànhviệc sáp nhập xưởng luyện kim ở thành phố J đúng kỳ hạn, sau đó sẽ thu mua tậpđoàn Húc Thăng. Anh liền vặn lại: “Nếu Viễn Vọng bất ngờ mua cổ phiếu của HúcThăng thì sao? Tại sao anh chưa nhìn thấy bản báo cáo điều chỉnh kế hoạch thumua của em?”

Hạ Tịnh Nghi hấp háy đôi mắt: “Tổng giám đốc Trần, emđã phân tích rồi, điều đó không ảnh hưởng gì đến cả kế hoạch thu mua”.

Lưu Hy Vũ cau mày nói: “Nhưng vẫn phải đòi hỏi tổnggiám đốc Trần xuất hiện để trao đổi với lãnh đạo thành phố J”.

Hạ Tịnh Nghi cúi đầu, bướng bỉnh nói: “Khu vực miềnTrung vẫn rất bảo thủ, có lúc quan chức địa phương muốn gặp chủ tịch hội đồngquản trị để tạo dựng lòng tin đối với kế hoạch đầu tư tiếp theo của Ức Hâm”.

Thành phố J, anh lại nhìn lại địa danh này, “Em đichốt lại hành trình với anh Bang đi”.

Anh Bang đã theo Trần Hoa nhiều năm nên rất hiểu phongcách làm việc của anh, hành trình được sắp xếp rất kín và gấp, từ thành phố Wđến thành phố J sau đó lại đến Hán Giang, một loạt các buổi gặp gỡ, hội nghị,rồi cả chủ trì một buổi lễ khởi động dự án ngắn gọn. Nhưng anh vẫn dừng lại ởthành phố J thêm một đêm.

Thành phố gần vùng núi này cũng bị đợt lạnh hiếm gặpcàn quét nửa đất nước Trung Quốc bao trùm, tuyết vẫn chưa tan, thời tiết âm u.Đứng trên khách sạn Golden nhìn xuống, tầm nhìn rất thoáng đãng, có thể nhìnthấy một tòa nhà năm tầng màu ghi nằm cách đó không xa, đó chính là trụ sở côngan thành phố J, gió Bắc lạnh giá thổi mạnh khiến lá cờ trên sân thượng bay phầnphật, nhìn lẻ loi một cách lạ thường.

Nhâm Nhiễm đã bất ngờ mất tích ở thành phố này. Đêmhôm đó hiện ra trước mắt anh khiến lòng anh đau nhói.

Theo sự phán đoán của anh, khả năng cô dừng chân lại ởthành phố này là rất thấp. Nhưng cô cũng không quay về thành phố Z, rốt cục làcô đi đâu anh không có khái niệm gì.

Trần Hoa lái chiếc Land Rover đỏ và rời thành phố J,theo lộ trình mà hệ thống GPS đã sắp xếp từ trước, xe chạy thẳng lên đường vềthành phố Z.

Chiếc xe này đã được Nhâm Nhiễm sử dụng hơn nửa năm,nhưng bên trong để nguyên như khi mới giao nó cho cô, không có kệ đặt nước hoa,không treo các món đồ trang trí nhỏ, không có nệm ghế, hoàn toàn khác với chiếcxe hai khoang được trang trí rất nữ tính mà Nhâm Nhiễm mua ngày trước.

Nhưng trong xe ít nhiều vẫn còn để lại những dấu ấncủa riêng cô. Một bình nước nhựa đặt trên giá để đồ, nửa gói giấy ướt và hơnnửa hộp kẹo cao su đặt trong hộp để đồ vặt, các loại phiếu thu được xếp gọngàng trong một chiếc ví, một chiếc kính râm màu nâu sẫm đặt trên táp lô. Ngoàira, thậm chí anh còn nghi ngờ mình đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào nào đó -mùi thơm trên cơ thể cô.

Một người đàn ông luôn cẩn trọng trong suy nghĩ, nhưngkhông phải là người tinh tế trong chuyện tình cảm, đột nhiên lại có khả năngcảm nhận tỉ mỉ như vậy, có lúc lại là một sự dày vò.

Đã lâu lắm rồi anh không lái xe một mình chạy đườngdài như thế này. Chặng đường lẻ loi dài dằng dặc khiến anh nhớ lại lần mất tíchđó của mình.

Sự nghiệp đang ở trên đỉnh cao bỗng rơi xuống vựcthẳm, tiếng tăm trở nên thảm hại trong ngành phát hành riêng lẻ, không nhìnthấy tương lai - tuy nhiên cú sốc chẳng khác gì phải đối mặt với sự hủy diệt đókhông làm anh chán nản. Một mặt đối với anh tiền bạc chỉ là quả cân dùng đểthao tác, mọi sự tổn thất chỉ dừng lại trong sổ sách; Mặt khác, sự đồng hànhcủa Nhâm Nhiễm đã an ủi mọi sự phẫn nộ và bất an kín đáo mà anh không thể hiệnra ngoài.

Trong những tháng ngày xoay sở, bắt đầu từ con sốkhông ở nơi đất khách quê người, anh thường xuyên nhớ đến câu nói mà ông Lý nóivới anh: Gia Thông, cậu còn đang trẻ đã làm cho mình không phải vướng bận điềugì. Lúc đó anh cười và hỏi lại: như thế này không tốt hay sao? Ông Lý thở dàinói, chỉ có tiểu thuyết võ hiệp và tu thiền mới có truyền thuyết như vậy, tronglòng không vướng bận điều gì mới có thể chuyên chú và đạt tới cấp độ cao nhất,nếu người bình thường trút bỏ mọi sự vướng bận thì cũng có nghĩa là trút bỏ mọiniềm vui và sự trải nghiệm của cuộc sống.

Chỉ sau khi quen Nhâm Nhiễm, anh mới thực sự lĩnh hộiđược hàm ý trong câu nói này của ông Lý.

Đến thành phố Z, đúng như những gì anh dự đoán, anhkhông tìm được tung tích của Nhâm Nhiễm, sau khi đợi gần một tuần, anh đã nhậnđược email của Nhâm Nhiễm. Đây là lá thư email đầu tiên cô viết cho anh.

Cô viết rất ngắn gọn và dứt khoát bảo cô không muốndính dáng gì đến anh, anh không nên tìm cô nữa.

Nhâm Nhiễm đã lựa chọn cách biến mất. Cho dù sau khiđã cùng anh trải qua những giây phút thân mật nhất, cô vẫn ra đi mà không hề dodự. Có phải cô đã quyết định từ bỏ mọi sự vướng bận, gạt anh ra khỏi hẳn cuộcsống của cô hay không?

Theo hành trình, sau khi rời khỏi thành phố J, TrầnHoa sẽ đến Hán Giang ngay, giải quyết xong công vụ, sẽ quay về khách sạn MinhChâu, xuống dưới mới biết hôm đó là ngày Valentine, khách sạn đã treo biểnquảng cáo nói về bữa tối tình yêu của nhà hàng Tuscan Sun trên tầng thượng. Từtrước đến nay không quan tâm gì đến những chương trình như thế này nên đi thẳngvề phòng, bê một cốc rượu đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm ở trung tâm thành phốHán Giang.

Anh nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên giữa anh và Nhâm Nhiễmdiễn ra ở thành phố đang nằm dưới chân này. Thời gian vô tình trôi qua, khuônmặt trẻ trung đó như ở một tầng mây khác, khác lạ, xa vời.

Từ một thành phố đến một thành phố khác, ở đâu cũng cónhững ký ức liên quan đến cô. Có thể là, hình ảnh cô đã được khắc sâu trong đáylòng anh, anh không hề hay biết, không thể xóa mờ được nữa.

Anh đến rất vội vàng, sau khi giải quyết hết công vụliền quay trở lại Bắc Kinh, không dừng chân thêm ngày nào nữa, anh không hềbiết rằng, anh và Nhâm Nhiễm lại một lần nữa đi lướt qua nhau, cô đang sốngdưới một ngọn đèn nào đó nằm trong tầm nhìn của anh ở thành phố này.

Dự án của Ức Hâm ở thành phố Hán Giang đã khởi động,có chi nhánh không nhỏ ở đây, nhưng ngày dầu tiên sau khi nhận được điện thoạicủa Nhâm Nhiễm, Trần Hoa chỉ bảo anh Bang đặt vé máy bay, không thông báo chongười nào biết, Ra khỏi sảnh đến cửa sân bay; anh lên taxi và đến thẳng quán càphê Lục Môn mà Nhâm Nhiễm đã hẹn.

Lúc này đây quán cà phê vừa mới mở cửa, ánh nắng lọtqua cửa kính hắt chếch vào, tấm khăn trải bàn với những ô vuông màu xanh trảitrên bàn nhìn rất rõ nét. Nhâm Nhiễm ngồi ở ghế sát cửa sổ, trước mặt có mộtcốc cà phê đang bốc khói, vừa nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, cô liền ngẩngđầu lên, mắt chạm ngay vào ánh mắt của Trần Hoa.

“Chào Tổng giám đốc Trần, anh muốn uống gì?” Cô hỏianh, đồng thời vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, dường như đây là một buổisáng rất đỗi bình thường, họ thường xuyên không hẹn mà gặp nhau ở đây, cất tiếngchào nhau, ngồi xuống cùng uống cà phê nói chuyện.

“Cà phê đen, cảm ơn”.

Trần Hoa ngồi đối diện với cô, đưa mắt nhìn sang bốnphía xung quanh, trong quán chưa có khách nào, một nhân viên phục vụ đang xáchbình phun để tưới nước cho các cây lá rộng đặt xung quanh, tiếng nhạc dương cầmnhẹ nhàng vang lên trong phòng.

“Đây không phải là quán mà ông Lý để lại chứ”.

“Phải đấy. Bà chủ hiện nay là Tô San, nhưng cô ấy đidu lịch xa, chắc là tuần sau mới về”.

“Em ở đây bao lâu rồi?”

“Sau khi rời thành phố J em đi đến đây, chưa đi xa lầnnào”.

“Em quyết định định cư ở đây à? Trần Hoa nhướn màylên, “Đứng trên một góc độ nào đó mà nói, khí hậu của thành phố này không ônhòa cho lắm”.

Nhâm Nhiễm không nói gì, “Hiện nay em sống ở đây kháổn, có một công việc mà em thích, có bạn trai, trong thời gian ngắn em sẽ khôngđi xa đâu. Chính vì thế em mong cuộc sống của em được yên ổn, không bị đảoloạn”.

Trần Hoa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, “Đây là lần thứ haiem nói với anh rằng em đã có người yêu, hy vọng lần này anh có cơ hội được gặpanh ấy”.

Đương nhiên là Nhâm Nhiễm nhớ lần đầu tiên cô nói mìnhđã có người yêu với Trần Hoa là trong hoàn cảnh nào, ngay từ đầu cuộc nóichuyện đã bị anh đưa ra chủ đề, nhưng cô không hề tỏ ra ngạc nhiên. “Không cầnthiết phải như vậy”.

Lúc này đây nhân viên phục vụ bưng lên cốc cà phê đenmà anh gọi, anh bê lên uống một ngụm, “Ngon lắm, hương vị rất đậm đà”.

“Tổng giám đốc Trần, em không muốn biết tại sao lại đểtên em đứng tên cổ phiếu mà chỉ mong anh nhanh chóng thu hết về”.

“Những cái anh đã cho đi thì không bao giờ lấy lại”.

“Nhưng trước khi cho ít nhất anh cũng phải hỏi em rằngem có nhận hay không”.

“8 năm trước, khi em đưa cho anh Bang 200.000 NDT, emcó hỏi anh có muốn nhận hay không?”

Nhâm Nhiễm không biết trả lời thế nào, một lát sau, côhạ giọng: “Tổng giám đốc Trần, xin lỗi anh, hồi còn trẻ em đã từng làm rấtnhiều chuyện ngu xuẩn mà chỉ một mình mình muốn, nếu thời gian đã trôi qua lâunhư vậy mà anh vẫn còn để tâm thì em muốn chính thức xin lỗi anh, mong anh thalỗi.. .”

Trần Hoa lấy tay đè lên bàn tay cô đặt trên bàn, ngăncô lại. Cô sửng sốt ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy anh hơi cười cười: “NhâmNhiễm, tháng 8 năm ngoái, đầu tiên là em trốn khỏi Bắc Kinh, sau đó lại trốnkhỏi thành phố J, thế đã là đủ lắm rồi, em không cần phải thử chọc tức anhđâu”.

Nhâm Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt gầy nhưng cácnét rõ ràng trước mặt ánh mắt anh vẫn sâu thẳm, sâu không thể đoán, nụ cười đólại càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng của anh. Trước ánh mắt của anh, cô đưamắt nhìn ra chỗ khác, nhìn xuống bàn tay anh, bàn tay đó giống như con ngườianh, gầy và dài, ngón tay được cắt gọn gàng, mạch máu màu xanh nhạt nổi lên,tràn đầy sức căng không thể nhìn thấy, che kín mu bàn tay của cô. Cô chỉ cảmthấy lòng bàn tay úp dưới tấm khăn trải bàn kẻ ô vuông đang toát mồ hôi, cònbàn tay úp trên mu bàn tay của cô lại vẫn giữ nguyên cảm giác trấn tĩnh, khôráo.

Cô rút mạnh tay ra, giọng rất dứt khoát: “Phóng viêncủa tạp chí tài chính kinh tế đang điều tra, nghe nói còn có phóng viên của cáctờ báo chứng khoán cũng đang tìm em. Nếu anh không chịu thu hồi cổ phiếu về,dẹp yên chuyện này thì em đành phải triệu tập tất cả các phóng viên có hứng thúvới chuyện này để nói rõ tình đầu câu chuyện, chính thức thông báo số cổ phiếunày không liên quan gì đến em”.

Trần Hoa không hề tỏ ra động lòng, “Không sao cả, emcó thể đưa danh sách các phóng viên mà em muốn mời cho anh Bang, anh khẳng địnhlà họ sẽ có mặt đầy đủ, đăng toàn bộ nội dung mà em muốn thông báo lên báo đồngthời anh không phản bác, giải thích gì. Tuy nhiên, anh không cho rằng cách làmnày giúp được gì cho cái mà em gọi là cuộc sống bình thường mà em muốn sống”.

Nhâm Nhiễm bực quá lại thành ra bật cười, cô lắc đầu,bê cốc cà phê lên uống một ngụm, để mình bình tĩnh trở lại, “Thôi, em thật làđiên rồi, biết rõ ràng là anh không thể để lộ ra điểm yếu nào để người ta nắm,cũng không thể bị người ta bắt nạt vậy mà còn dám đe dọa anh”.

“Thực tế là em có thể đe dọa anh đấy”. Trần Hoa chậmrãi nói, “Đương nhiên, việc Ức Hâm tham gia vào việc tái cơ cấu cổ phiếu STkhông có vấn đề gì là lớn, nó đã được triển khai từ mấy năm trước rồi, phòngđầu tư chứng khoán phụ trách phân tích thị trường, dự đoán tương lai tái cơ cấuvà giá trị đầu tư của chúng, sau đó tham gia vào thời điểm thích hợp, cơ quanhữu quan có thể thoải mái điều tra. Nhưng nếu em tổ chức họp báo thì mọi việcsẽ khác”.

Nhâm Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh, anh vẫn không thểhiện gì trên khuôn mặt, dường như đang nói một chuyện không liên quan gì đếnmình.

“Chỉ cần em công khai tuyên bố các hành vi giao dịchđứng tên tài khoản cá nhân của em xảy ra trong hoàn cảnh em không hề hay biếtthì mặc dù anh chỉ điều động khoản tiền ít ỏi 2 triệu NDT cho chuyện này, nhưngcũng đủ để chứng minh rằng anh dính líu đến các vụ giao dịch mờ ám. Không nhữngphóng viên sẽ tiếp tục khai thác sâu hơn, mà ngay cả ủy ban giám sát thị trườngchứng khoán cũng sẽ đến điều tra tình hình vận hành tư bản của Ức Hâm. Anhkhông biết cụ thể sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng chắc chắn là mấy vụ sát nhập sẽbị đẩy lùi vô thời hạn”.

Trần Hoa nói qua loa như vậy, nhưng Nhâm Nhiễm lại vôcùng sửng sốt, cô ngẫm nghĩ một lúc cơn giận lại bốc lên, “Anh đưa sự lựa chọnnày cho em là có ý gì?”

“Anh không có ý định làm khó em, em chủ động gọi điệncho anh, thực ra đã cho thấy sự lựa chọn của em.”

“Đây cũng được coi là em đã đưa ra sự lựa chọn rồi ư?”Nhâm Nhiễm cười khẩy, “Em có thể hỏi anh mang chứng minh thư của em đi mở tàikhoản từ lúc nào hay không?”

“Khi anh Bang giúp em hoàn thành các thủ tục bồithường bảo hiểm”.

Nhâm Nhiễm không thể không cảm thấy sợ, “Lẽ nào lúc đóanh đã nghĩ đến chuyện chắc chắn có một ngày em sẽ ra đi mà không nói lời từbiệt, anh đã phải dùng cách này để ép em lộ diện hay sao?”

Trần Hoa liền cười và lấy từ trong chiếc ví đen ra mộttấm ảnh đã ép plastic rồi đặt trước mặt cô, bên trong là hai bản photo chứngminh thư của cô, mặt trước là chứng minh thư cũ, cô nhìn vào ống kính với vẻmặt nghiêm túc, nhưng vẫn có nét gì đó trẻ con, mang sắc thái của cô thiếu nữ.Mặt sau là bản photo chứng minh thư thứ hai mà hiện cô vẫn đang dùng, cô làmnăm 22 tuổi trong một dịp về nước, trong ảnh cô đang mỉm cười trầm tĩnh. Cuộcđời của cô dường như được thu gọn trong này.

Anh cất tấm ảnh vào chỗ cũ, “Đừng sợ, lúc đó anh lấychứng minh thư của em đi mở tài khoản, chỉ là muốn đăng kí chính thức số cổphiếu phi lưu thông của công ty bảo hiểm mua cho em từ 5 năm về trước để emđứng tên”.

“5 năm về trước? Lúc đó anh đã bảo anh Bang chuyểnkhoản cho em 2 triệu NDT rồi mà, ai chẳng thỏa mãn khi thấy vụ đầu tư này manglại lợi nhuận như vậy, anh còn nợ em gì nữa đâu”.

“Lúc đầu anh định đưa cho em 20 triệu NDT, nhưng lúcđó anh tưởng rằng em đã lấy Kỳ Gia Tuấn, cuộc sống êm ấm, anh không muốn đảolộn cuộc hôn nhân của em, số tiền còn lại, anh đã đầu tư trung hạn giúp em, muacổ phiếu phi lưu thông của công ty bảo hiểm, định sẽ đưa cho em lúc em cần”.

Lúc này đây anh đột nhiên nhắc đến Kỳ Gia Tuấn, bấtgiác Nhâm Nhiễm cảm thấy mơ màng, cô nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế nỗi đautrong lòng, “Không cần thiết phải như vậy tổng giám đốc Trần ạ, từ trước đếnnay em không có đòi hỏi gì cao về vật chất, cuộc sống cũng tạm ổn, không cần sốtiền này, đề nghị anh thu về đi”.

“Anh đã nói rồi, những cái anh đã cho đi thì không baogiờ lấy lại”.

“Anh định lấy tiền để choảng em à? Hay thật đấy, anhép mọi chuyện này cho em, rốt cục là có ý gì hả tổng giám đốc Trần?”

“Cái mà anh cần là em, Nhâm Nhiễm ạ”, Không đợi NhâmNhiễm mở lời, anh nói tiếp, “Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà em cho rằngcuộc sống bình thường của anh và em không thể hòa hợp với nhau. Anh sẵn sàngđợi đến khi em gạt bỏ suy nghĩ này một cách triệt để, tuy nhiên anh không thểđể em trốn anh cả đời”.

“Em nói với anh rồi, em đã có bạn trai”.

“Anh đã cho em được tự do hoàn toàn nên không quan tâmđến việc em có một trải nghiệm với khả năng khác”.

Kiểu nói chắc như đinh đóng cột đó khiến Nhâm Nhiễmthấy lạnh người, “Tổng giám đốc Trần, em chưa bao giờ coi cuộc sống của em làmột cuộc thử nghiệm, đổi một chỗ sống, đổi một người yêu, xem xem có cái mà anhgọi là khả năng hay không. Em càng không thử nghiệm những chuyện đó trước ánhmắt theo dõi của anh”.

“Nếu như thực sự là em đã gạt anh sang một bên thì dĩnhiên là em có thể không để mắt đến anh, thậm chí có thể mượn cớ đó để anh từbỏ mọi hy vọng”.

Lối logic này khiến Nhâm Nhiễm thực sự không thể phảnbác.

“Tổng giám đốc Trần, sau khi rời Bắc Kinh, em muốnđược sống một cuộc sống của người bình thường, em không muốn sống dưới ánh mắttheo dõi của người khác, em nghĩ nguyện vọng này không có gì là quá đáng”.

“Hãy nói cho anh biết cuộc sống hiện tại của em”.

“Em làm trợ giảng ở một trung tâm dạy ngoại ngữ, hỗtrợ giáo viên người nước ngoài dạy tiếng Anh giao tiếp cho các em nhỏ, em rấtthích công việc này

“Thế anh bạn của em thì sao?”

Nhâm Nhiễm thầm hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt TrầnHoa, “Anh ấy là một luật sư, một người rất tốt, em muốn được tiếp tục giữ quanhệ với anh ấy”

“Luật sư?” Trần Hoa có vẻ hơi bất ngờ, dường như đãnghĩ đến chuyện gì nhưng lập tức lại nói với giọng rất dứt khoát: “Xem ra em đãcó kế hoạch rồi. Em cứ thử quan hệ với anh ấy xem, anh không can thiệp đâu”.

Cô chỉ biết cười đau khổ: “Anh cho rằng ôm một món tàisản kếch sù không rõ nguồn gốc, bị báo chí theo sát, ngay cả cuộc sống bìnhthường cũng bị ảnh hưởng mà vẫn có thể tiếp tục quan hệ với anh ấy hay sao?”

“Nhâm Nhiễm, em nói em muốn sống một cuộc sống bìnhthường, nhưng trong lòng em vẫn ôm một gánh nặng lớn, không chịu đặt xuống, nếuso với cái đó thì trong mắt em, tiền chẳng là cái gì. Nếu anh bạn trai mà emnói đó tồn tại thật sự, hơn nữa lại yêu em thật lòng thì có thể thấu hiểu vàbao dung mọi sự lập dị của em, tiền không phải là rào cản”.

“Cũng có nghĩa rằng, khoản tiền tự dưng trên trời rơixuống này được coi là một sự thử thách mà anh giúp em tạo ra, xem em có thểgiành được tình yêu của một người đàn ông hay không, đúng không? Nhưng anh đãbao giờ nghĩ rằng, cuộc sống của người bình thường không thể chịu được quánhiều yếu tố kịch tính”.

“Em có kể cho anh ấy nghe cuộc sống thời quá khứ củaem hay không?”

Nhâm Nhiễm nín thở một lúc mới nói; “Em không có ýđịnh hỏi về quá khứ của anh ấy. Ai cũng có quyền giữ chuyện riêng tư của mình”.

“Em không thể nào nhìn thẳng vào rất nhiều chuyện NhâmNhiễm ạ, vì thế em mới nóng lòng chạy trốn anh. Nhưng quá khứ không phải là mộttấm áo cũ, nói vứt đi là có thể vứt đi, em càng muốn quên thì lại càng sa lầytrong đó”.

Câu nói này đã đâm trúng tim Nhâm Nhiễm, cô nắm chặtcốc cà phê màu xanh nhạt dành riêng cho cô và không biết phải nói gì.

“Cho dù là quá khứ hay hiện tại anh đều yêu em, chỉcần em nhớ điều này là đủ rồi”.

Trần Hoa đứng dậy, cúi xuống nhìn cô rất lâu, dườngnhư muốn nhìn thấu vào trái tim cô, “Còn về vị luật sư đó, anh chúc anh ta maymắn”.

Khi nhận được lời đề nghị phỏng vấn lần thứ hai tạiphòng làm việc Nhâm Nhiễm không còn thấy ngạc nhiên nữa. Biển người mênh mông,vị phóng viên này tìm đến chỗ cô chỉ muộn hơn Chương Dục một ngày, cô không thểkhông một lần nữa thán phục sự thần thông quảng đại của họ.

Cô từ chối cuộc phỏng vấn, giọng rất lịch sự, nhưngkiên quyết, tiếp đó ba cô gọi điện thoại đến, cô ra ngoài nghe máy.

“Tiểu Nhiễm, rốt cục chuyện này là thế nào?”

Trước người cha, cô không có gì để giấu, “Chuyện cổphiếu là do tổng giám đốc Trần sắp đặt Ba đừng lo, buổi sáng con đã gặp anh ấyrồi, nếu có phóng viên đến tìm ba thì ba cứ mặc kệ họ”.

Ông Nhâm Thế Yến hỏi đi hỏi lại các tình tiết, cô chỉkể cho ông nghe một phần không quan trọng lắm vì không muốn để ông phải lo,“Không sao đâu ba, không đến mức phải nhờ đến pháp luật đâu. Ngoài ra,”, cô tỏra hơi ngần ngừ, “ba, ba đừng nói chuyện này với cô Quý Phương Bình”.

Ồng Nhâm Thế Yến hỏi với vẻ sửng sốt: “Làm sao ba cóthể nói cho cô ta biết được?”

“Vị phóng viên đầu tiên tìm đến chỗ con là Chương Dục- phóng viên của tuần báo kinh tế tài chính, anh ấy biết được tin con ở HánGiang qua luật sư Quý

“Ba vẫn nhớ anh chàng đó, trước đây ba đã từng gặp cậuấy ở Bắc Kinh, cậu ấy nói là bạn con, ba thấy cậu ấy đến bệnh viện thăm con hailần, rất quan tâm đến con. Lần này cậu ấy đến tìm ba, nhưng ba không nói gì cả.Không ngờ cậu ta lại đi tìm Quý Phương Đình?”

Nhâm Nhiễm không nói rằng Quý Phương Bình chủ động tìmđến Chương Dục, “Thực ra cũng không sao cả, sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm đượccon, nhưng con không muốn cô ấy lại tiết lộ những chuyện khác của con cho đámphóng viên nghe, tự nhiên lại gây rắc rối”.

“Con yên tâm, ba sẽ nói chuyện với cô ta”.

Nhâm Nhiễm quay vào phòng làm việc, phát hiện thấy ánhmắt mấy đồng nghiệp nhìn cô có vẻ khác thường, cô chỉ coi như không biết gì,tiếp tục ngồi xuống làm việc.

Tuy nhiên Sunny - người từ trước đến nay không giấuđược điều gì đã hỏi thẳng rô: “Renee, có thật cậu là 1 trong 10 vị cổ đông lẻmai phục trong thị trường chứng khoán mà báo chí đưa tin hay không?”

Có Sunny mở màn, những người khác cũng thi nhau hỏi:“Thế thì tài sản của cậu kếch sù hơn nhiều so với sếp mình, có thông tin nội bộgì tiết lộ cho tụi tớ không?”

Lập tức có người hùa theo, “Đúng vậy đúng vậy, dù gìthì cũng là đồng nghiệp của nhau, dắt mối cho bọn tớ kiếm chác chút đỉnh đi”.

Chỉ có Tom nhìn phòng làm việc đột nhiên trở nên ồn àobằng ánh mắt khó hiểu, hỏi một giáo viên nước ngoài khác hiểu tiếng Trung hơnbằng tiếng Anh: “Trời ạ, có chuyện gì vậy?”

Vị giáo viên người nước ngoài hiểu một chút tiếngTrung đó đã giải thích với cậu ta, đồng thời Sunny cũng bổ sung thêm, một đồngnghiệp khác đến bên bàn Nhâm Nhiễm, thăm dò thẳng chiều hướng gần đây của mộtmã cổ phiếu nào đó, cảnh tượng ồn ào này khiến Nhâm Nhiễm không biết phải đốiphó thế nào, lúc này phó hiệu trưởng Vương - người chuyên phụ trách các sự vụthường nhật của trung tâm đã thò đầu vào gọi cô, cô liền đứng dậy sang phònglàm việc của ông ngay.

Quả nhiên phố hiệu trưởng Vương cũng hỏi chuyện đó, côchỉ biết nói: “Đây là chuyện riêng của em, rất mong anh thông cảm vì em khôngtiện giải thích, nhưng em sẽ không để nó ảnh hưởng đến công việc của em đâu”.

“Cô cũng biết đấy, việc đồng nghiệp bàn luận là chuyệnnhỏ, chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ mà tôi đã nhận được điện thoại của baphóng viên, họ yêu cầu nói về những biểu hiện của cô hàng ngày và phát biểu ýkiến về nhân viên mai phục trong thị trường chứng khoán, tôi đều từ chối. Côđược giám đốc Thái giới thiệu đến đây, từ trước đến nay luôn hết mình với côngviệc, chúng tôi rất hài lòng về cô, nhưng hiện nay trung tâm đào tạo cũng cócác vấn đề khác, thực sự không tiện..

Nhâm Nhiễm hiểu ý ông, gần đây đã có phụ huynh chấtvấn trung tâm đào tạo các vấn đề như tiêu chuẩn thu học phí, tư cách giảng dạycủa giáo viên người nước ngoài và phản ánh lên Sở giáo dục, họ đang phải đốimặt với cuộc điều tra của cấp trên, thực sự không muốn lúc này đây bị cuốn vàocác bản tin không có gì liên quan.

“Em rất xin lỗi, em cũng không muốn gây rắc rối chotrung tâm thôi để em xin nghỉ việc vậy”.

Ở trung tâm đào tạo thường xuyên biến động đội ngũgiáo viên, lại có mời thêm giáo viên người nước ngoài nên từ trước đến naykhông áp dụng những chính sách lao động ngặt nghèo, hợp đồng làm việc mà NhâmNhiễm ký có nửa năm thử việc, chế độ phúc lợi chưa hoàn thiện. Chỉ có điều thờigian đầu cô không tính toán nhiều đến chuyện đãi ngộ, dĩ nhiên thủ tục xin nghỉviệc làm cũng rất đơn giản, nhanh chóng. Cô chào tạm biệt các đồng nghiệp vẫncòn đầy những thắc mắc rồi mang đồ của mình rời trung tâm.

Đột nhiên mất công việc này, cô cũng không rầu rĩ lắm,nhưng nghĩ đến hàng loạt vấn đề sẽ phải đối mặt trong thời gian tới, Nhâm Nhiễmcảm thấy như đi vào ngõ cụt.

Không biết đám phóng viên đó lấy được số điện thoại diđộng của cô bằng cách nào, cô lại nhận được hai cú điện thoại xin được phỏngvấn, cô buộc phải nhắc lại: “Không, hiện tại tôi không nhận trả lời bất kỳ cuộcphỏng vấn nào”.

Đợi đến ngày hôm sau, khi lại có chuông điện thoạivang lên, cô gần như đã nghĩ đến chuyện tắt máy cho yên tĩnh, nhưng lấy ra xem,điện thoại do Điền Quân Bồi đang đi công tác ở Bắc Kinh gọi về.

“Tiểu Nhiễm, bây giờ em có tiện nói chuyện không?”

Cô cười đau khổ, “Tiện anh ạ, hôm qua em đã xin nghỉviệc rồi”.

Điền Quân Bồi im lặng một lát: “Anh nghĩ bọn mình phảigặp nhau nói chuyện trực tiếp với nhau, anh sẽ đáp chuyến máy bay buổi chiều,chắc là 6 giờ sẽ về đến nơi, anh sẽ đến tìm em”.