Thời Gian Trôi Mãi

Chương 23




Công việc của Điền Quân Bồi ở thành phố Hán Giang cósự khởi đầu không được thuận lợi lắm, may mà anh đã có sự chuẩn bị trước về mặttinh thần.

Theo hiệp định mà hai bên đã ký kết, Phổ Hàn đầu tưvốn và chính thức nắm quyền điều hành, tên của văn phòng luật sư cũng đã đượcthay đổi, trên danh nghĩa, ông Hầu vẫn là trưởng văn phòng nhưng mọi nghiệp vụđều do Điền Quân Bồi phụ trách.

Rõ ràng là mấy luật sư lớn trong văn phòng không coiĐiền Quân Bồi - anh chàng mới 30 tuổi này ra gì, họ chỉ liếc qua cho phải phépchế độ sát hạch mà thư ký của anh phát cho họ rồi đặt sang một bên, người nàolo việc người đấy, chuẩn bị nhìn anh thiểu não xuống nước, rồi đưa ra điều kiệnbắt anh phải vào khuôn phép.

Nhưng Điền Quân Bồi không coi trọng những vụ án kinhtế và dân sự vặt vãnh mà họ làm, cũng không quan tâm đến thái độ bất hợp táccủa họ. Anh lặng lẽ tìm công ty săn đầu người, đưa ra điều kiện và bắt đầutuyển dụng.

Nếu nói giám đốc nhân sự mới lên nhận chức, mấy luậtsư lớn đó không cảm nhận được gì, thì khi Điền Quân Bồi tuyên bố, ba luật sưmới đồng thời đến làm việc, mỗi người được có một trợ lý, chuyển đến văn phònglàm việc ở tòa nhà mới thì họ đã không ngồi yên được nữa.

Họ liền họp nhau lại tìm Điền Quân Bồi để nói chuyện,nhưng Điền Quân Bồi đã lấy ra số liệu sát hạch của họ trong ba năm qua, nhẹnhàng nói với họ rằng, nếu chiếu theo chế độ của Phổ Hàn thì trong số họ chỉ cómột người vượt qua được vòng sát hạch, dựa vào số liệu của sáu tháng đầu năm,họ chỉ có thể được hưởng đãi ngộ dành cho luật sư bình thường, cũng có nghĩarằng, ba người có chung một trợ lý, đồng thời nộp cho anh kế hoạch nghiệp vụthiết thực khả thi.

Luật sư Vương chính là vị luật sư duy nhất vượt quađược vòng sát hạch đó, năm ngoái ông ta đã thắng được mấy vụ kiện có lợi nhuậnlớn liên quan đến vấn đề ly hôn và phân chia tài sản, ỷ vào tư cách đó, cườigằn một tiếng nói: "Anh Điền, anh cũng xuất thân từ luật sư, nhưng xem rathời gian vào nghề chưa dài, chắc là anh không thể hiểu được rằng nghề luật sưcần phải có một sự tích lũy về các mối quan hệ trong thời gian khá dài, khôngthể dựa vào số liệu nhất thời để kết luận thành bại, tiến hành kiểu sát hạchnày, vừa mang tính giáo điều vừa không có ý nghĩa thiết thực gì".

"Thảo luận kinh nghiệm làm việc của tôi không cóý nghĩa gì cả, tôi không cần phải lôi lượng công việc mà tôi hoàn thành trongmấy năm qua để thảo luận với các anh. Nếu các anh đọc kỹ chế độ sát hạch mà tôichuyển cho các anh là có thể hiểu được, chế độ mà Phổ Hàn đưa ra đã xem xét kỹlưỡng đến nhân tố này, hơn nữa sự phát triển của Phổ Hàn ở hai tỉnh cũng đãchứng minh được tính khả thi của chế độ. Các vị đang làm công việc liên quanđến việc xây dựng và chấp hành khế ước, tôi mong rằng tôi không phải giải thíchcụ thể các điều khoản nữa".

Giải quyết sợ bộ các mối quan hệ về nhân sự chỉ có thểcoi là bước đi ban đầu.

Theo kế hoạch phát triển từ trước đến nay của Phổ Hàn,trong tương lai, ở bên này cũng chủ yếu tậptrung vào nghiệp vụ phi tố tụng mang lại nhiều lợi nhuận, trong khi trước đóKinh Thiên lại chủ yếu làm các nghiệp vụ tố tụng, trong mảng nghiệp vụ phi tốtụng không có gì nổi bật. Việc chuyển đổi mô hình từ đội ngũ nhân viên đếnnghiệp vụ, các công việc trong văn phòng rối như mớ bòng bong, cộng với việcthường xuyên phải tiếp khách, Điền Quân Bồi không có nhiều thời gian để nghĩđến chuyện cá nhân.

Lần anh gặp Nhâm Nhiễm tiếp theo là hơn nửa tháng sau,rõ ràng là Nhâm Nhiễm khá hài lòng với lời mời không quá dồn dập này, sau khiăn tối xong anh đưa cô về, xem đồng hồ vẫn còn sớm, cô đề nghị đến quán cà phêLục Môn để uống cà phê.

Nhâm Nhiễm đã trở thành khách quen của Lục Môn.

Trước đây cô không có sở thích đặc biệt gì về cà phê,khi còn làm việc ở Hồng Kông, cô uống khá nhiều cà phê, cũng giống như các đồngnghiệp khác, uống cái đó để giữ cho đầu óc được tỉnh táo nhằm đối phó với côngviệc có cường độ cao.

Lần đầu tiên cô đến quán cà phê Lục Môn một mình làhôm hết giờ làm việc đi ngang qua, đúng lúc có một vị khách đẩy cửa bước ra, côngửi thấy mùi cà phê từ bên trong tỏa ra, gợi lại chuyện cũ, bất giác cô liềnbước vào, gọi một cốc cà phê Latte. Hương vị đậm đà đó khiến cô lại nhớ đếncảnh mẹ đun cà phê cho ba ở trong bếp, nhưng hồi ức của ngày hôm nay lại khôngkhiến cô buồn, cô phát hiện ra rằng tự nhiên mình lại thích cảm giác ngồi uốngcà phê.

Lúc trả tiền, đúng lúc Tô San bước ra, cô đã nhận racô giáo tiếng Anh của con gái mình liền bảo không phải trả tiền. Nhâm Nhiễmkiên quyết không đồng ý, bảo nếu cứ làm khách như vậy thì lần sau cô đành phảiđến quán cà phê khác. Cuối cùng đã tìm ra biện pháp chiết trung, cô trả tiền,Tô San tặng cho cô một thẻ Vip được giảm giá.

Lục Môn nằm rất gần chỗ Nhâm Nhiễm ở, mùi cà phê rấtđặc sắc, điều quan trọng hơn là, Tô San có mấy nguyên tắc: không cung cấp tú lơkhơ, không bán đồ ăn nhanh, ngoài việc giống như ngày trước là chỉ bán bột càphê, trong quán chỉ bán các loại cà phê đun tại chỗ và các loại bánh ngọt mà họtự làm. Chính vì thế môi trường ở đây rất yên tĩnh, khách đến uống đều là nhữngngười nghiền cà phê, Tô San thuộc rất nhiều tên khác, không có mấy ai thích ồnào hoặc chạy theo mốt đến đây để bàn chuyện lớn cả.

Dần dần, Nhâm Nhiễm cũng đã trở thành khách quen ởđây, còn giống như các vị khách cũ khác, để một cốc chuyên dùng để uống cà phêở đây. Cô đưa Điền Quân Bồi đến, Tô San lên tiếng chào họ, một lát sau liền chonhân viên phục vụ bưng đến một đĩa nhỏ đựng đồ điểm tâm.

Nhâm Nhiễm thừa nhận rằng, Điền Quân Bồi là một ứng cửviên rất tuyệt để làm bạn. Anh không quá tò mò, rất biết tôn trọng chuyện riêngtư của người khác, nếu thực sự anh vẫn có ý định theo đuổi cô thì anh cũngkhông tỏ ra nôn nóng khiến cô cảm thấy bất an. Mà ngược lại, anh tỏ ra rất cóchừng mực, chơi với anh khiến cô không cảm thấy có sức ép.

Điền Quân Bồi kể cho cô nghe về một vụ án hoang đườngmà một luật sư trong văn phòng anh nhận bào chữa, cách nói của anh vừa rất mạchlạc, rõ ràng, lại vừa thể hiện sự hóm hỉnh kín đáo, thực sự khiến Nhâm Nhiễmphải bật cười. Cô cũng kể về những điều thú vị khi Tom lên lớp, anh chàng ngườiMỹ này làm việc rất linh hoạt, thường xuyên gạt sách vở sang một bên, cho cácem chơi trò chơi, được các em rất quý. Với vai trò là trợ giảng, cô cũng phảitham gia vào trò chơi, cô thừa nhận rằng, chơi những trò chơi trẻ con đó, đúnglà rất có lợi cho việc giúp cô giữ được tâm trạng vui vẻ.

Sau khi rời Lục Môn, Điền Quân Bồi để xe ở cửa quán càphê, đi bộ đưa cô về khu nhà. Cô vẫy tay với anh, bước vào tầng một, bấm thangmáy, lòng thầm nghĩ, ít nhất với tình hình như hiện nay, cuộc sống của cô đãtrở lại bình thường.

Cuộc sống trôi qua rất bình lặng và có trật tự, côngtác tư vấn tâm lý đã chấm dứt nhưng cũng không khiến cô cảm thấy lẻ loi. Có mộtchỗ ở dễ chịu, trong thời gian thuê thuộc về của riêng mình. Có một công việckhông quá mệt, mặc dù thù lao thấp, nhưng được làm bạn với gần 40 bạn nhỏ đángyêu của hai lớp; Đồng nghiệp cũng được coi là thú vị và thân thiện. Công việcdịch tài liệu mà cô làm thêm cũng tiến triển thuận lợi. Có một người bạn đểchuyện trò thân thiện...

Nhưng rời thành phố này và đến một thành phố khác, lạicó thể dễ dàng xây dựng lại cuộc sống cho mình như vậy, điều này khiến cô cảmthấy hơi bất ngờ.

Đương nhiên, mọi thứ nhìn thì có vẻ rất ổn, tiền đề làchỉ khi không nhớ đến Trần Hoa.

Cái tên này đã bị Nhâm Nhiễm cố gắng gạt ra khỏi đầu.

Hôm đó, cô rời thành phố J với một tâm trạng rối bời,trong lúc thu dọn đồ đạc, cô đã ném viên thuốc tránh thai khẩn cấp chưa uốngvào bồn cầu trong nhà vệ sinh của khu resort, bấm nút xả nước, nhìn viên thuốcnhỏ đó biến mất trong dòng xoáy.

Cố nghĩ, cô đang đánh cược, hoặc giả nói là đang bóisố.

Kể từ khi bị tai nạn ô tô, chu kỳ kinh nguyệt của cồhơi bị rối loạn, không rõ mình có ở trong thời kỳ an toàn hay không. Nếu cóthai, cô quyết định sẽ khắc phục tâm trạng áy náy và buồn bã của mình, chủ độngliên hệ với Trần Hoa, cùng anh quay về Bắc Kinh, tiếp tục trị liệu tâm lý, thửxem có thể sống cùng với anh được không; Nếu không có thai thì coi như giữa họvừa không có duyên phận, cũng không có lý do gì để tiếp tục đến với nhau, côchỉ cần cố gắng quên anh đi, tự mình điều chỉnh, bắt đầu một cuộc sống mới.

Cô ở trong khách sạn nằm trên đường Hoa Thanh, chờ đợitrong sự sốt ruột. Tuy nhiên cô không phải đợi lâu, một buổi sáng nọ, dấu hiệuquen thuộc đã xuất hiện. Cô nghĩ, cứ để như vậy, cô ngồi dậy pha cho mình mộtcốc trà nóng, cố gắng chịu đựng cơn đau bụng diễn ra mỗi lần đến kỳ, mở máy vitính ra, dùng một địa chỉ email ít dùng và viết cho Trần Hoa một lá thư, nóivới anh rằng đừng tìm cô nữa, sau đó cô đã lên trang web của trung tâm môi giớibất động sản ở khu vực này và tìm một căn hộ thích hợp.

Cô chính thức quyết định cắt đứt mọi mối liên hệ vớiquá khứ để định cư ở thành phố này. Dĩ nhiên đây không phải là một sự lựa chọnxuất phát từ sự lý trí, tự chủ.

Nhưng cứ nghĩ đến Trần Hoa lại có rất nhiều ký ức trànvề, cô không thể phân tích được rốt cục tình cảm của cô đối với anh là gì. Điềuduy nhất mà cô biết là, nếu vẫn còn áy náy với Kỳ Gia Tuấn và mang theo nhữngký ức sâu sắc về anh thì rõ ràng là cô không nên dính dáng gì với Trần Hoa nữa.Nếu ông trời đã giúp cô đưa ra được quyết định sáng suốt thì cô muốn chấp hànhmột cách nghiêm túc.

Ngươi không cần phải nhớ đến anh ấy nữa, Nhâm Nhiễm tựnói với mình như vậy.

Cô mở cửa phòng, mở cửa sổ ra cho thoáng gió, đi tắmtrước rồi vào bật laptop lên, tiếp tục dịch cuốn sách liên quan đến vấn đề quỹđó, cố gắng nộp bản dịch sớm như Thái Hồng Khai đã đốc thúc.

Cùng lúc đó, Điền Quần Bồi lại vô tình được tiếp xúcvới cái tên Trần Hoa một lần nữa.

Một ngày giữa thu, Thượng Tu Văn gọi điện thoại choĐiền Quân Bồi, nói với anh rằng tháng trước An Đạt đã bị cuốn vào một vụ bê bốiliên quan đến chất lượng cốt thép, đáng lẽ đã giải quyết êm đẹp, nhưng độtnhiên một công ty bất động sản tên là Tín Hòa lại đưa ra chứng cứ nói rằng vậtliệu xây dựng mà An Đạt cung cấp có vấn đề về chất lượng, nhìn từ bề ngoài làbất lợi cho An Đạt, nhưng trên thực tế có thể đến cả hoạt động tiêu thụ của HúcThăng.

Anh và Thượng Tu Văn đã gặp Phùng Dĩ An - ông chủ củaAn Đạt để bàn bạc biện pháp pháp luật có thể áp dụng, kết luận mà họ rút rađược là trước khi chưa hiểu rõ được mục đích thực sự của đối phương, tốt nhấtnên lấy tính để trị động.

Điền Quân Bồi đề nghị phía An Đạt có thể để cho cơquan chức năng điều tra, lấy ra hợp đồng cung cấp hàng cụ thể và giấy chứngnhận chất lượng của mỗi lô thép, ngược lại cũng yêu cầu Tín Hòa cung cấp sốliệu sổ sách và ghi chép nhập hàng của họ, chứng minh lồ cốt thép đó là do họcung cấp. về phía Húc Thăng thì có thể chủ động tổ chức một buổi họp báo ởthành phố W trước để làm rõ vấn đề, đồng thời mời đơn vị giám sát chất lượngcủa tỉnh tham gia, tiến hành rút thăm kiểm tra sản phẩm một lần nữa.

Thượng Tu Văn và Phùng Dĩ An đều đồng tình với lời đềnghị của anh, nhưng rõ ràng là Thượng Tu Văn còn có tâm sự khác, lúc tiễn ĐiềnQuân Bồi ra ngoài, Thượng Tu Văn nói với anh rằng hiện nay Húc Thăng đã gặpphải đối thủ khi thu mua một xưởng luyện kim ở thành phố J, một tập đoàn tên làỨc Hâm ở Bắc Kinh đột nhiên ra tay, đầu tiên là thu mua quặng sắt, hiện nay lạitỏ ra có hứng thú lớn với xưởng luyện kim, nếu lúc này đây xuất hiện nhữngthông tin xấu liên quan đến sản phẩm của Húc Thăng và không kịp thời xử lý thìgần như có thể khẳng định việc thu mua sẽ gặp trở ngại.

"Ức Hâm là tập đoàn như thế nào?"

"Tôi đã kiểm tra rồi, trụ sở chính của Ức Hâm nằmở Bắc Kinh, tài sản rất lớn, tháng 9 năm nay chính thức tuyên bố tiến quân vàohai tỉnh Trung bộ, sẽ có khoản đầu tư lớn ở tỉnh lân cận và thành phố này, nghenói đều là tỉnh trưởng đích thân kéo về đây đầu tư. Ông chủ của Ức Hâm là TrầnHoa, làm việc rất bí ẩn và kín đáo, gần như không bao giờ công khai lộdiện".

Cái tên Trần Hoa lọt vào tai Điền Quân Bồi, anh lậptức nhớ đến lần gặp gỡ thoáng qua ở phòng khách của trụ sở công an thành phố J,mặc dù cái tên này bình thường đến mức có thể gặp ở bất kỳ chỗ nào. Tuy nhiên,sau khi biết được thế lực mà người đó thể hiện ra rất tự nhiên ở trụ sở công ancủa thành phố J và cơ quan công an tỉnh đích thân nhúng tay vào vụ anh ta báocông an và rút kháng cáo, Điền Quân Bồi không thể không liên hệ anh ta với ôngchủ bí ẩn của tập đoàn Ức Hâm.

"Anh cho rằng việc Tín Hòa đưa ra chứng cứ là cómục đích khác ư?"

"Không có chứng cứ, hiện tại vẫn chưa thể kếtluận được gì. Tuy nhiên, chuyện này sẽ không đơn giản đâu. Quân Bồi, cậu chuẩnbị giúp tôi, nếu thực sự phải có những hành động về mặt pháp luật, làm thế nàomới có thể đảm bảo được một cách tối đa lợi ích của Húc Thăng. Tránh để đến khiđó trở tay không kịp, đánh một trận đánh không có sự chuẩn bị từ trước".

Điền Quân Bồi đã nhận lời, sau khi về anh liền bắt đầuthu thập, điều tra những thông tin về Ức Hâm, đúng như Thượng Tu Văn đã nói,lên mạng tìm tên Trần Hoa, có vô số người cùng tên, không có ảnh, cũng không cóthông tin hữu ích nào nhằm vào Ức Hâm. Anh đã tìm được người phụ trách hoạtđộng đầu tư của Ức Hâm tại miền Trung, đó là phó giám đốc phòng đầu tư tên làHạ Tịnh Nghi, nhìn ảnh trên mạng, rất trẻ trung, xinh đẹp, lại năng động, giỏigiang. Khi trả lời phỏng vấn mấy tờ báo, cô cho rằng đánh giá rất cao sự pháttriển về kinh tế của miền Trung trong tương lai, sẽ mở rộng phạm vi đầu tư hiệncó của Ức Hâm, tiến quân vào thị trường khoáng sản và gang thép.

Anh không thể kiểm tra được rốt cục Trần Hoa này cóphải là Trần Hoa đó hay không. Có lẽ chỉ có Nhâm Nhiễm là người duy nhất có thểcho anh đáp án. Nhưng anh không có ý định đi hỏi cô.

Đương nhiên, trong quá trình quan hệ với anh, NhâmNhiễm tỏ ra rất thoải mái và bình thản. Nhưng cùng với đó, cô vẫn giữ mộtkhoảng cách với anh như hồi đầu mới quen. Cho dù anh nói gì, cô đều tỏ ra lắngnghe, nhưng không bao giờ hỏi han, nghe ngóng gì thêm, anh không nghĩ rằng anhvà cô đã thân thiện đến mức không cần phải giữ ý chuyện gì. Điều quan trọng hơnlà, cô không bao giờ tỏ ra có hứng thú khi nói đến chuyện cũ, anh cũng khôngmuốn thể hiện ra rằng dường như đang thăm dò điều gì đó, mạo muội nhắc đến cáitên này trước mặt cô.

Anh theo dõi mật thiết tiến triển của sự việc, đồngthời tiến hành các công tác chuẩn bị về mặt pháp luật để đối phó với mọi khảnăng.

Tại tỉnh bên cạnh, sản phẩm của Húc Thăng lại một lầnnữa vấp phải lời cáo buộc giống như ở thành phố Hán Giang, các ban ngành cóliên quan đã chính thức bắt tay vào điều tra. Điền Quân Bồi và Thượng Tu Vănđến thành phố J, tham gia vào cuộc hội nghị khẩn cấp mà chủ tịch hội đồng quảntrị của Húc Thăng là ông Ngô Xương Trí triệu tập để bàn bạc đối sách.

Người phụ trách công tác quản lý chất lượng của HúcThăng là Ngụy Hoa Sinh - con rể thứ hai của ông Ngô Xương Trí, anh ta đang phảiđối mặt với sức ép rất lớn, nhưng vẫn kiên quyết cam đoan rằng, từ khâu quản lýsản xuất đến khâu xuất xưởng anh ta đều chấp hành nghiêm túc chế độ kiểm tra,anh ta có thể đảm bảo rằng, những sản phẩm đã qua tay anh ta kiểm tra và xuấtxưởng không thể có vấn đề gì về chất lượng.

Từ trước đến nay, Ngụy Hoa Sinh phụ trách công việcrất nghiêm túc, kết quả tự kiểm tra lại của công ty cũng đã ủng hộ lời cam đoannày của anh ta. Tuy nhiên những bài báo có liên quan đã khiến hoạt động tiêuthụ của Húc Thăng bị đình đốn, việc thu mua xưởng luyện kim lại bị ảnh hưởnglớn hơn. Không biết phải mất bao nhiêu thời gian, ban ngành hữu quan mới đưa rađược kết luận rõ ràng. Thượng Tu Văn đề nghị rằng, Húc Thăng chỉ có thể xuấtchiêu hiểm, tuyên bố sẽ thành lập hai công ty con về tiêu thụ, trực tiếp quảnlý công tác tiêu thụ ở hai tỉnh, thu hồi tất cả các quyền đại lý mà họ đã từnggiao cho các hãng đại lý.

Dĩ nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc Húc Thăngđùn trách nhiệm liên quan đến chất lượng sản phẩm cho các hãng đại lý ở haitỉnh trong đó có An Đạt. Ngô Úy là người vỗ tay khen ngợi đầu tiên, "Chiêurút củi đáy nồi này cao tay thật".

Các thành viên khác trong hội đồng quản tri đưa mắtnhìn nhau, ông Ngô Xương Trí hằm hằm liếc cậu con từ đầu đến cuối không đưa rađược ý kiến gì mang tính xây dựng, giờ lại hưng phấn quá đà, hỏi Thượng Tu Văn:"Thế phía An Đạt thì làm thế nào?"

"Công ty tiêu thụ có thể trực tiếp dựa vào nhânlực của các hãng đại lý ở hai tỉnh, cháu sẽ bảo Phùng Dĩ An phụ trách công tytiêu thụ mới, xóa tên An Đạt, kết toán hết với anh ấy cổ phần đầu tư. Với tiềnđề không gây biến động về nhân sự, chắc là anh ấy sẽ không có ý kiến gì".

"Thế còn cháu thì sao?"

"Cháu sẽ có kế hoạch khác, chú không cần phải locho cháu. Quân Bồi, nhờ cậu đứng trên góc độ pháp luật để luận chứng một chúttính khả thi của biện pháp này".

Trong số những người có mặt trong cuộc họp, ngoài haicha con ông Ngô Xương Trí, chỉ có Điền Quân Bồi biết được thân phận thật củaThượng Tu Văn, anh nghĩ, mặc dù cổ phần đã bị cắt giảm, nhưng hiện nay ThượngTu Văn vẫn là cổ đông lớn thứ hai của Húc Thăng, đưa ra sự quyết định hy sinhcon tốt để bảo toàn tướng lĩnh dĩ nhiên là phải sáng suốt. Anh gật đầu:"Tôi cho rằng xét trên góc độ pháp luật, biện pháp này sẽ khả thi. Lời cáobuộc của Tín Hòa đối với An Đạt không có sự ủng hộ của những chứng cứ thựcchất, xóa tên chắc là không có vấn đề gì, chỉ cần xem công ty đại lý khách yêucầu bồi thường gì, nhưng nếu ở trong phạm vi hợp lý thì tôi đề nghị nên chấpthuận, nhanh chóng thoát ra khỏi cuộc khủng hoảng hiện nay là sự lựa chọn tốtnhất".

Sau khi giúp Húc Thăng chuẩn bị hết các văn kiện phápluật có liên quan đến thu hồi quyền đại lý, Điền Quân Bồi mới từ thành phố Jquay về thành phố Hán Giang, phát hiện thấy Hán Giang đã bước sang mùa đông.

Mùa hè ở Hán Giang rất dài, mùa thu đến muộn, nhiệt độấm mãi khiến người ta lầm tưởng rằng tiếp sau đây lại là một mùa đông ấm áp,nhưng chỉ trong một đêm, một đợt không khí lạnh từ Siberia thổi xuống đã khiếnnhiệt độ hạ xuống đột ngột, mưa rơi rả rích, trong làn mưa có xen lẫn nhữngbông tuyết nhỏ, nhìn không biết bao giờ mới ngớt.

Báo chí thành phố bắt đầu sử dụng các số liệu mà cơquan khí tượng cung cấp, cho biết năm nay tuyết rơi sớm hơn mọi năm, đề nghịngười dân có sự chuẩn bị trước về tình thần để đối phó với cái rét.

Mặc dù có thông báo từ trước, nhưng thời tiết lạnh giátrong mùa đông năm nay vẫn nằm ngoài sự dự đoán của mọi người. Gió lạnh gàothét, các trận tuyết lớn ngớt rồi lại rơi, chẳng mấy chốc đã sang năm mới.

Ngày hôm nay trời vẫn có tuyết nhỏ, Điền Quân Bồi hẹnNhâm Nhiễm đi ăn thịt dê nướng, nhà hàng này nằm ở một vườn trồng quả ở ngoạiô, bữa tiệc do Phùng Dĩ An chủ trì và mời, lý do của anh là, chỉ trong nhữngngày tuyết rơi như thế này, bạn bè tụ tập lại uống rượu, ăn thịt dê mới cókhông khí.

Đến nơi, Nhâm Nhiễm và Điềm Quân Bồi đều cảm thấykhung cảnh rất thú vị, chỉ thấy trước mắt có một ngôi nhà đơn giản cửa vẫn mởrất thoáng, bên trong có đặt gần 10 cái bếp, trên bếp lửa đỏ rực có một chiếcgiá treo một con dê đã được phết gia vị, một đầu bếp liên tục xoay cán đểnướng, dầu ăn nhỏ xuống, liên tục phát ra tiếng lách tách, nhìn trông khá sợ,nhưng ngửi thì lại thơm nức mũi.

Phùng Dĩ An và bảy tám người bạn khác đã đến từ trước,họ giới thiệu sơ qua về nhau rồi ngồi xuống quanh một cái bếp.

Nhâm Nhiễm nói với Điền Quân Bồi: "Xem ra cáchnướng thịt dê của nhà hàng này tương tự như ở Trương Gia Khẩu, nhưng ở đó âm 20độ, chỉ có thể nướng ở trong nhà, mùi tanh của thịt và mùi than quện vào nhau,hơi ảnh hưởng đến vị ngon, ở đây vẫn hay hơn, có thể vừa sưởi ấm vừa ăn, khôngkhí cũng trong lành".

Điền Quân Bồi liền cười: "Dĩ An là chuyên gia ẩmthực, trong thành phố này dù là ở xó xỉnh heo hút đến đâu, nhà hàng nào ngon,cà phê ở đâu chính cống, anh ấy đều có quyền phát ngôn cao nhất".

Phùng Dĩ An tỏ ra rất tự đắc vì điều này, "Đừngtưởng khu vực này hoang vu, thực ra có mấy nhà hàng rất ngon, chỉ riêng vườnquả này còn có một nhà hàng tên là Đào Nguyên, rất cao cấp, nấu các món ăn củaGiang Tô, Dương Châu tuyệt ngon, khách đông kinh khủng, lần sau bọn mình sẽ đếnđó ăn".

Đợi đến khi người đầu bếp thông báo thịt đã nướngxong, mọi người đã bị mùi thơm kích thích đến mức không thể chịu được nữa, bấtluận trai gái, không ai dè dặt, tất cả đều đứng hết dậy, cầm dao dĩa giải quyếtchiến lợi phẩm, ngoài Nhâm Nhiễm ra, mấy cô gái còn lại đều ăn rất thoải mái.

Điền Quân Bồi phát hiện ra rằng Nhâm Nhiễm vẫn ănkhông nhiều, nhưng thái độ của cô rất thoải mái, không hề tỏ ra bẽn lẽn, rụtrè.

Đợi đến khi con dê chỉ còn trơ lại bộ xương, họ lạichuyển sang gian phòng khép kín ở bên cạnh, ngồi xuống quanh bàn, bắt đầu uốngrượu, ăn lẩu dê.

Điền Quân Bồi nghĩ lát nữa còn phải lái xe nên đã từchối uống rượu, nhưng Phùng Dĩ An không chịu và vẫn rót cho anh, cười nói:"Gần đây cậu giúp Húc Thăng vất vả quá, hiếm khi có dịp đến đây, đừng làmmọi người cụt hứng nữa, cùng lắm là để xe ở đây bắt taxi về".

"Chỗ này hoang vắng lại đang có tuyết, làm saogọi được taxi? Hiện nay công an kiểm tra rất gắt gao tình trạng lái xe sau khiuống rượu, anh Dĩ An đừng hại tôi nữa".

Nhâm Nhiễm với lấy ấm trà, rót cho mình một chén đầy,cười nói: "Quân Bồi anh cứ uống đi, em không uống rượu, lát nữa để em láixe đưa anh về cũng được".

Phùng Dĩ An đồng tình: "Nhâm Nhiễm thật tuyệtvời".

Mọi người ăn uống rất vui vẻ, sau khi tàn cuộc liền ravề, bước về phía bãi đỗ xe. Ngoài trời tuyết rơi mỗi lúc một dày, Nhâm Nhiễmđón lấy chiếc chìa khóa Điền Quân Bồi đưa cho cô, bước về chiếc Audi đỗ dướimái che của anh, bỗng cô sững lại, một chiếc xe thể thao Maserati hai cửa đỗchỉ cách xe của Điền Quân Bồi một ô, mặc dù bên trên có một lớp tuyết mỏng baophủ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu đỏ tươi rất bắt mắt, chiếc xe mang biển BắcKinh. Phùng Dĩ An đi trước đang lên tiếng chào một cô gái dáng cao dong dỏng,mặc một chiếc áo lông màu đen, Nhâm Nhiễm liền nhận ra ngay, người đó là HạTịnh Nghi.

Không đợi cô mở cửa xe ra và bước vào trong, Hạ TịnhNghi cũng đã nhìn thấy cô, vẻ mặt kinh ngạc thốt lên: "Chào chị NhâmNhiễm".

Nhâm Nhiễm đặt tay lên cửa xe và ngoái đầu lại, ĐiềnQuân Bồi nhìn thấy rất rõ, khóe mép cô hơi nhếch lên, lại một lần nữa để lộ ranụ cười khiến người ta cảm thấy kinh ngạc như lần anh gặp cô ở trạm thu phí củathành phố J trước mặt khá đông cảnh sát đó, hơi mệt mỏi, hơi chán chường, lạicó vẻ gì đó hơi bất cần: "Xin chào Hạ Tịnh Nghi".

Điền Quân Bồi nhận ra được rằng họ có chuyện muốn nóivới nhau nên anh đã tự giác tránh ra một chỗ, Phùng Dĩ An liền kéo ngay anh lạivà nói nhỏ: "Cô nàng này chính là Hạ Tịnh Nghi - phó giám đốc phụ tráchhoạt động đầu tư ở miền Trung của tập đoàn Ức Hâm, cô bạn cậu bí ẩn thật đấy,lại quen cả cô ta".

Điền Quân Bồi không nói gì. Anh chưa quá chén nên vẫngiữ được khả năng phán đoán sắc bén, dĩ nhiên là anh kết luận được ngay rằng,chắc chắn anh chàng Trần Hoa mà anh đã từng gặp ở thành phố J chính là ông chủcủa tập đoàn Ức Hâm. Anh nghĩ, nếu Phùng Dĩ An biết được điều này, chắc là sẽcảm thấy Nhâm Nhiễm còn bí ẩn hơn. Anh lại nhìn sang phía đó, Nhâm Nhiễm và HạTịnh Nghi đứng đối diện với nhau, Hạ Tinh Nghi nói một câu gì đó, Nhâm Nhiễmnhún vai, dường như chỉ là một câu hỏi không cần phải trả lời.

Phùng Dĩ An cũng nhìn sang bên đó, lắc đầu: "HạTịnh Nghi đã quen Tu Văn từ trước, cô ta có đến An Đạt một lần, kiêu căng, tađây như nữ hoàng đến khảo sát vùng đất thực dân, nhưng trước mặt Nhâm Nhiễm,trông cô ta có vẻ hạ mình nhỉ".

Đúng như lời Phùng Dĩ An nói, Nhâm Nhiễm thấp hơn HạTịnh Nghi một chút, ăn mặc giản dị, nhưng thần thái không hề tỏ ra kém cỏi đốiphương. Bất kể Hạ Tịnh Nghi nói gì, cô đều chỉ trả lời bằng mấy từ đơn giản,sau đó Hạ Tịnh Nghi hỏi tiếp, cô chỉ lắc đầu rồi mở cửa xe ra, tỏ ý rõ là muốnkết thúc cuộc nói chuyện, Hạ Tinh Nghi lại như đang suy nghĩ gì, đứng một látmới quay người bước về phía xe của mình.

Điền Quân Bồi ngồi lên ghế phụ trên xe, Nhâm Nhiễmthắt dây an toàn, cho xe nổ máy, lái ra khỏi vườn quả trước.

Bên ngoài màn đêm tối sầm, tuyết rơi lả tả, mỗi lúcmột dày, xe cộ trên đường đều đi chậm hơn.

Điền Quân Bồi bèn tìm chủ đề để nói chuyện, "Thờitiết năm nay thực sự là bất thường. Trước đây anh chỉ gặp cảnh tuyết rơi nhưthế này ở miền Bắc".

"Đúng vậy, trước đây em cũng đã từng sống ở đâyhai năm, cũng chưa bao giờ nhìn thấy tuyết rơi dày như vậy".

Bầu không khí trong xe lại chìm trong im lặng, chỉnghe thấy tiếng nhạc chậm rãi vang lên.

"Dường như em không vui lắm khi gặp cô gái HạTịnh Nghi đó".

Nhâm Nhiễm nhìn chăm chú về phía trước, ngừng một látmới nói: "Cũng không hẳn là như vậy. Ở thành phố này mà cũng gặp đượcngười quen trước đây, thấy hơi... bất ngờ".

"Em không phản đối khi anh kể một chút về chuyệncũ của mình chứ".

Cô không muốn để bầu không khí chìm trong sự nặng nề,bèn nói đùa: "Chỉ cần không phải là tình sử là được".

Điền Quân Bồi bật cười: "Tình sử của anh chẳng cógì đáng để nói cả. Năm 22 tuổi tốt nghiệp đại học, anh đã thi đỗ nghiên cứusinh khoa luật của một trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh, đồng thời đã qua đượckỳ thi tư pháp - kỳ thi được mệnh danh là khó đỗ nhất, hồi đó thực sự thấy rấthào hứng, cảm thấy mình có thể nắm bắt mọi chuyện".

Cha của Nhâm Nhiễm là nhà luật học nên cô rất biết kỳthi tư pháp phải học thuộc lòng các điều khoản về luật dài trên 300.000 chữ,đồng thời phải thành thạo các vụ án kinh điển, pháp lý, soạn thảo văn bản phápluật, phải biết phân tích các vụ án có ranh giới mơ hồ, trước đây tì lệ đỗ nằmdưới 10% cũng không phải là quá lời khi gọi đó là kỳ thi khó nhất, hơn nữatrong cùng một năm, Điền Quân Bồi còn thi đỗ nghiên cứu sinh của trường đại họcnổi tiếng, độ khó hoàn toàn có thể tưởng tượng.

"Đây chắc chắn là một chuyện đáng tự hàochứ".

"Không chỉ có vậy, trong quá trình học anh có đilàm thêm, thời gian đó anh đã làm thay luật sư hầu hết mọi công việc, sau khiquay về thành phố W, anh chính thức hành nghề luật sư, nhận mấy vụ án đều rấtthuận lợi, có người ca ngợi anh là luật sư tài năng khó kiếm, anh cũng càngthấy đắc ý. Sau đó văn phòng của anh bảo anh nhận một vụ án quan trọng, tổnggiám đốc của một công ty nhỏ bị cáo buộc là tham ô, nhưng công ty của ông tachỉ đeo tấm biển tập thể trong thể chế ngày đó, thực tế là doanh nghiệp tưnhân. Anh đã nghiên cứu tất cả các tài liệu, chuẩn bị rất kỹ càng, rất tự tinvà nói với ông ta rằng, vụ kiện này chắc chắn sẽ thắng. Trưởng văn phòng anhcũng rất tin tưởng anh, thậm chí còn mời phóng viên đến, đưa tin về vụ án này,chuẩn bị làm một chiến dịch tuyên truyền, kết quả lại nằm ngoài sự dự đoán củatất cả mọi người".

Nhâm Nhiễm đã từng làm ở ngân hàng nên cũng biết sơqua về điều này, "Liên quan đến vấn đề thể chế, kết quả rất khó dựđoán".

"Mặc dù nói như vậy nhưng thực sự anh đã khôngthể biện hộ đắc lực cho ông ta, ông ta bị kết án 6 năm tù. Anh nói với ông tarằng, chúng ta vẫn có thể kiện lên trên, nhưng ông ta đã mất lòng tin đối vớianh và đổi sang luật sư khác, đó là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của văn phòngbọn anh, kiện lên tòa án cao hơn một cấp và được kết luận là vô tội. Chắc emcũng đã tưởng tượng ra đó là cú sốc lớn như thế nào đối với anh. Đúng trongthời điểm đó, anh lại thường xuyên gặp vị luật sư đó của ông ta ở các hoàn cảnhkhác nhau".

"Sau đó thì sao?"

"Một thời gian dài anh rất chán nản, đột nhiênmột ngày kia anh đã hiểu ra rằng, định luật Murphy lúc nào cũng thông dụng,miếng bánh ngọt rơi xuống, mặt có kem có khả năng áp xuống đất cao hơn; Tronglúc mình không xác định được, kết quả mà mình không muốn nhìn thấy nhất có xácsuất xảy ra lớn nhất, người mà mình không muốn gặp nhất sẽ thường xuyên xuấthiện trước mặt mình để nhắc nhở sự thất bại của mình".

"Em đoán là sau khi anh nghĩ như vậy, có thể anhsẽ không gặp vị luật sư đó thường xuyên nữa, hoặc là nếu có gặp, anh cũng chỉcoi đó là một cuộc gặp gỡ hết sức bình thường, đến cuối cùng không còn để tâmđến nữa".

"Đúng vậy. Anh cần có lời nhắc nhở đó, để anhtránh lặp lại sai lầm tương tự. Hy vọng rằng em sẽ không nghĩ là anh đangthuyết giáo".

"Cảm ơn anh, Quân Bồi, có lúc đúng là em cũng cầnmột chút thuyết giáo. Anh cũng đã nhìn thấy rồi đấy, em định cư ở đây đúng làvì muốn tránh một số người nào đó, một số chuyện nào đó, nhưng nétránh..." Nhâm Nhiễm mỉm cười rồi lắc đầu, "thật sự thường không đượcnhư mong muốn".

"Thực ra em gây cho anh một cảm giác là khôngquan tâm đến việc phải chạm mặt với bất kỳ ai".

Sau một hồi im lặng, Nhâm Nhiễm nắm chắc vô lăng, dừngxe trước một trạm đèn đỏ, khẽ nói: "Hy vọng một ngày nào đó em sẽ đượcbình thản như vậy".