Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 33




Trong tuyết, thiếu niên áo đỏ, khuôn mặt hồn nhiên, nụ cười trong trẻo.

Lâm Tích há miệng mấy lần, mới ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Sao cậu lại đến?”

“Lâm Tích, tớ nhớ cậu.” Quý Quân Hành thấp giọng nói.

Lâm Tích thoáng ngớ ra, nhìn thẳng cậu, cả khuôn mặt bị che dưới mũ lưỡi trai màu đen, cho đến khi cậu chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt dưới mũ, trong ánh tuyết sáng đến dọa người.

Cậu hỏi: “Còn cậu thì sao?”

Có nhớ tớ không.

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên, rõ ràng cậu chỉ nói hai câu, nhưng một câu nối một câu, gò má Lâm Tích đã nóng đến lợi hại.

Hồi lâu, vào lúc Quý Quân Hành tưởng cô sẽ không trả lời, thì giọng nói của cô gái ở đối diện vang lên.

“Quý Quân Hành, tớ cũng nhớ cậu.”

Câu trả lời chủ động của Lâm Tích, khiến cậu chợt nở nụ cười. Chỉ là cậu vừa mở miệng cười, bỗng ho lên, bàn tay nắm thành quyền, che bên miệng.

“Cậu ăn cơm rồi à?” Lâm Tích nhìn miệng cậu hơi tím, nhịn không được hỏi.

Quý Quân Hành gật đầu, “Trên máy bay ăn sớm chút.”

“Đêm qua tuyết rơi lớn như thế……” Lâm Tích muốn nói cậu không nên đến, nhưng lời đến bên miệng, lại ngừng lại.

Biết không nên đến, cậu còn đến.

Trong lòng cô vẫn vui vẻ.

Lâm Tích đưa tay kéo bàn tay cậu, “Đi thôi, đến nhà tớ ăn cơm, bên ngoài lạnh lắm.”

Nào biết cô chưa kéo được cậu, lại bị cậu giữ cổ tay.

Quý Quân Hành khẽ cười hỏi: “Tớ đột ngột đến nhà cậu, bố mẹ cậu hỏi đến, cậu nên nói thế nào?”

Nếu cậu không phải Quý Quân Hành, Lâm Tích còn có thể nói dối là bạn học thuận đường đến đây. Nhưng bố mẹ Lâm Tích đều biết Quý Quân Hành, biết cậu bình thường sống ở Bắc Kinh. Lúc này cậu đột nhiên chạy đến, họ dù không hiểu tâm tư của người trẻ đi nữa, cũng có thể đoán ra được cậu đến là vì Lâm Tích.

Lâm Tích sửng sốt.

Cô ngơ ngác nhìn về phía Quý Quân Hành, thấp giọng hỏi: “Vậy làm thế nào bây giờ?”

“Nếu không đi vào thành phố nhé.” Quý Quân Hành đưa tay vén tóc qua tai cô.

Lâm Tích vừa nghe, liền gật đầu, cô nói: “Cậu đợi tớ một chút, tớ đi thay quần áo.”

Vừa rồi cô vội vàng chạy xuống, trên chân đang mang một đôi dép lê bằng bông.

Cô xoay người chạy đi, một đường lên lầu, thay quần áo, cầm ba lô của mình lên. Vừa sắp ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy ly giữ nhiệt trên bàn, quơ tay cầm lên.

Đến dưới nhà sau khi rót một bình nước nóng, cô vào cửa hàng nói với Lâm Diệu Hoa ở phía sau tủ quầy: “Bố ơi, bây giờ con đi vào thành phố, bạn học hẹn con cùng đi chơi bố ạ.”

“Bây giờ sao? Buổi trưa không về ăn cơm hả con?” Lâm Diệu Hoa đứng dậy.

Lâm Tích lắc đầu.

Lâm Diệu Hoa vội kéo thọa trước mặt ra, từ bên trong lấy ra hai trăm đồng, đưa cho cô: “Ra cửa phải đem theo ít tiền.”

“Không cần đâu ạ, con có rồi.” Lâm Tích nói xong, thì ôm ly nước chạy ra ngoài.

Quý Quân Hành thấy cô không đến năm phút đã ra ngoài, đặc biệt là trên người cô đã thay áo, cũng là áo phao lông vũ màu đỏ.

Lâm Tích chạy đến, kéo tay cậu chạy về phía trước.

“Nhanh chút, đừng để bố tớ thấy.”

Nghe được lời này, Quý Quân Hành thật sự có loại cảm giác dở khóc dở cười, vừa rồi còn nói muốn dẫn cậu về nhà, lúc này lại sợ bị bố cô nhìn thấy.

Chạy ra ngoài một đoạn, hai người mới dừng lại.

Lâm Tích nhét ly giữ nhiệt vào trong tay cậu, “Uống chút nước nóng cho ấm dạ dày, lát nữa tớ dẫn cậu đi ăn ngon.”

Lâm Tích thở dài một hơi, “Chỗ này bọn tớ đi vào thành phố, rất ít xe buýt, đoán chừng phải đợi một lúc.”

Quý Quân Hành vừa uống nước, vừa cười khẽ.

Lúc đến đầu thôn, Lâm Tích nhìn thấy một chiếc taxi màu vang dừng ở đó, còn đang nghĩ, ai mà xa xỉ thế, lại gọi xe từ trong thành phố đến.

Lúc đang nghĩ vậy, thì Quý Quân Hành đã kéo cô, mở cửa xe ra.

Vừa lên xe, tài xế trước mặt xoay đầu lại nhìn họ, “Chàng trai, tôi nói cậu đừng lo lắng rồi, đã nhận tiền của cậu, nhất định sẽ đợi cậu.”

Lâm Tích chớp chớp mắt, Quý Quân Hành bên cạnh nói: “Bác tài, ngày hôm nay phiền bác rồi.”

Tài xế cười cười, hỏi họ đi đâu, Lâm Tích nói tên một phố ăn vặt trong thành phố.

“Các cháu tuổi nhỏ vậy đã yêu đương, bố mẹ không phản đối à?” Chiếc xe lái ra ngoài, tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, đột nhiên mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Lâm Tích thoáng cứng đờ.

Quý Quân Hành vẻ mặt dửng dưng, nói: “Bọn cháu đều lên đại học rồi, bố mẹ đương nhiên không phản đối.”

“Hóa ra đều đã học đại học, khó trách.” Tài xế cười một tiếng, “Tôi thấy bạn gái cháu tuổi rất nhỏ, xấp xỉ con gái tôi thôi. Con gái tôi bây giờ mới học lớp 11. Các cháu học đại học nào?”

“Thanh Hoa ạ.” Quý Quân Hành sau đó nói một câu.

Tài xế ngạc nhiên, xoay đầu nhìn lại, “Các cháu đều là sinh viên của Thanh Hoa?”

Lâm Tích không có tố chất tâm lý của Quý Quân Hành, cô lắc đầu nói: “Cháu không phải.”

Chỉ là cô vừa nói xong, tay để trên đùi bị cậu dùng sức nắm.

Tài xế ôm kính ngưỡng với Thanh Hoa, trên đường hỏi Quý Quân Hành không ít lời, mặc dù giữa mày cậu hơi không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn trả lời.

Đến Thập Nhai, tài xế tìm chỗ đậu xe, bảo họ yên tâm đi chơi, mình sẽ đợi họ ở đây.

Thập Nhai là một con phố cổ trong thành phố, kiến trúc hai bên vẫn duy trì phong cách thời Minh Thanh, chỗ họ xuống xe là một đền thờ, đây là lối vào của Thập Nhai. Đường lát đá xanh từ lối vào kéo dài mãi đến phía sau, nhà ở hai bên màu xanh nâu, trên mái nhà tích tuyết dày đặc.

Bởi vì lúc này gần đến mùa xuân, nên không ít người đến chơi.

Lâm Tích dẫn cậu đi thẳng đến một quán nhỏ, cửa ra vào là bảng hiệu làm bằng gỗ màu nguyên bản.

Ngay lối vào cửa tiệm có một cửa sổ kính, đầu bếp đang bận rộn xung quanh một cái nồi sắt nóng hổi, trong nồi trải từng vòng sủi cảo. Mặt bánh sát đáy nồi đã được nướng vàng.

Sau khi họ ngồi vào chỗ, bà chủ liền đến hỏi họ ăn gì.

Lâm Tích nhìn Quý Quân Hành hỏi: “Cậu có thể ăn mấy lạng sủi cảo? Bánh bao chiên quán này rất ngon.”

Nói xong, cô đưa lưỡi ra, li3m lên phiến môi hồng nhạt, chính cô cũng không ý thức được, khiến Quý Quân Hành nhìn đến bật cười. Cậu nhìn cô: “Cậu làm chủ đi.”

Bởi vì còn có người bên cạnh, Lâm Tích vì câu nói này của cậu, mà có hơi xấu hổ, vội chọn bốn lạng bánh bao chiên, còn có hai bát hoành thánh gà xé sợi nhỏ.

“Soup hoành thánh gà xé sợi nhỏ của quán này rất ngon, ngon nuốt lưỡi cậu luôn đó.”

Lâm Tích để chứng minh mình không dẫn cậu đến sai nơi, đặc biệt khoa trương khen ngợi quán này.

Nào biết cô vừa nói xong, thiếu niên đối diện đã đưa tay nắm cằm cô, mắt sáng ngời nhìn cô, “Nào, há miệng cho tớ xem, lưỡi có còn đó không?”

Lâm Tích: “……”

Nhưng để Lâm Tích vui mừng là, vị đại thiếu gia đặc biệt kén chọn này, lại nể mặt ăn hết hoành thánh nhỏ và bánh bao chiên.

Ngay cả soup của hoành thánh, cậu cũng ăn hết.

Lúc trả tiền, cậu vừa móc ví ra, Lâm Tích chợt nhảy lên, vội chạy đến quầy thu ngân trả tiền.

May mà lần này Quý Quân Hành không giành trả tiền với cô.

Cuối cùng hai người ở Thập Nhai, lang thang xung quanh, còn nhìn thấy một bác vẽ tranh bằng đường, không ít bạn nhỏ đều vây quanh quầy hàng.

Thực ra những thứ này Bắc Kinh cũng có, chỉ là lúc trước họ bận đi học, không có thời gian đi dạo xung quanh.

Lúc hai người đứng bên cạnh xếp hàng, bỗng một bạn nhỏ chỉ vào quần áo của họ, ngẩng đầu nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ xem, là đồ tình nhân kìa.”

Bạn nhỏ cũng không phải cố ý, nhưng ba chữ đồ tình nhân nhấn rất mạnh.

Mẹ cô bé thấy vậy, vội cười cười với họ.

Nụ cười này, lại khiến Lâm Tích xấu hổ, chỉ là cô vừa cúi đầu, bàn tay để bên người, bị người bên cạnh im lặng nắm lấy.

Mà cái nắm tay này, mãi không buông.

*

Sau kì nghỉ đông, là bắt đầu học kì hai lớp 11, cảm thấy trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt, Quý Quân Hành đã thông qua lựa chọn đội tuyển tỉnh, cậu là một trong những cái tên đầu tiên của thành phố Bắc Kinh, tin vui lại một lần nữa dán ở cửa sổ kính. Lần này ngay cả Tôn Lệ Như cũng đề cập vài câu trong lớp, bởi vì cậu là tuyển thủ loại A của đội tuyển Bắc Kinh, tổng cộng có năm người. Nên năm học sinh này, Thanh Hoa Bắc Đại có thể ký hợp đồng vô điều kiện.

Nhưng mục tiêu của Quý Quân Hành là tiến cử, nên cậu chưa từng suy nghĩ đến cái này.

Còn tiến cử, chính là giải thi đấu quốc gia vào tháng bảy.

Lúc người khác chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, thì cậu lại chuẩn bị cho giải đấu quốc gia. Nếu cậu có thể lọt vào top 50 giải đấu quốc gia, vậy thì mùa hè này, có thể chính thức tiến cử vào Thanh Hoa.

Còn nhóm Thanh Hoa này của họ, nói tới cũng thật sự rất mạnh mẽ.

Lâm Tích ngồi bên cạnh Giang Ức Miên, tiết toán lúc cô ấy ngẩn người, thì Lâm Tích sẽ nhắc nhở cô. Còn bình thường làm bài tập, Lâm Tích cũng sẽ tốn thời gian sửa bài cho cô.

Lúc thi giữa kì, Giang Ức Miên vì môn toán thi được 121 điểm, bỗng nhảy vọt lên top ba mươi mấy.

Còn ba nam sinh kia, thành tích học tập của họ vốn không kém, Tạ Ngang kém nhất cũng có thể duy trì ở top 50.

Năm ngoái Thất Trung thi tốt nghiệp, ngay cả trong những học sinh được tiến cử, tổng cộng có 81 sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại. Cho nên học sinh ở top 50, cũng có cơ hội sẽ đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại.

Cuối tháng sáu, Lâm Tích nhân lúc cuối tuần đi đến phố máy tính một chuyến.

Cô dùng tiền học bổng của mình mua một cái bàn phím, tối chủ nhật, mọi người đều đi học giờ tự học tối.

Lâm Tích lén cầm bàn phím, ở dưới lầu gửi tin nhắn cho Quý Quân Hành, hẹn gặp mặt ở rừng cây trong trường.

Quý thiếu gia nhìn tin nhắn này, còn tưởng Lâm Tích gửi nhầm. Nhưng nghĩ lại, cô hẹn rừng cây nhỏ, không thể nhầm được. Thế là cậu bỏ rơi ba nam sinh kia, một mình đi đến rừng cây.

Lúc cậu vừa đến đó, nhìn thấy Lâm Tích đã đứng ở kia, hai tay giấu phía sau.

Chỉ là đồ sau người cô quá lớn, hơi không giấu được.

“Cậu gọi tớ đến đây……” Cậu đang muốn nói chuyện, Lâm Tích đã cầm đồ phía sau ra, nhét vào trong ngực cậu.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tích tặng đồ cho nam sinh, rất xấu hổ, nhét xong thì muốn chạy.

Vẫn là Quý Quân Hành kéo cô lại, mới không để cô chạy mất.

Chỉ Quý Quân Hành vừa cúi đầu nhìn, thì mắt mở to, “Lâm Tích, cậu mua thứ này làm gì?”

Lâm Tích sững sờ, ngơ ngác nói: “Tớ mua sai rồi à? Nhưng người của phố máy tính kia nói với tớ, cảm giác của cái bàn phím này rất tốt, sử dụng rất thoải mái.”

Cô không biết dùng máy tính thế nào, cũng không hiểu những thứ này, chỉ có thể nhân viên cửa hàng.

Quý Quân Hành bị tức chết, cậu nói: “Không phải không tốt, mà là quá đắt.”

Hơn một ngàn đồng một cái bàn phím, cô ấy điên rồi sao?

Chính Quý thiếu gia tiêu tiền từ trước đến nay không nương tay, cũng không ngờ mình sẽ vì một cái bàn phim hơn một ngàn đồng, mà trong lòng rỉ máu.

Lâm Tích nghe hiểu ý cậu, “Không sao, đồ đắt thì dùng tốt mà.”

Quý Quân Hành: “Cầm đi trả đi.”

Lâm Tích nhìn cậu sững sờ, hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Quý Quân Hành, đây là lần đầu tiên tớ tặng đồ cho cậu.”

Cô có hơi ủy khuất, thật sự, sau khi mua được bàn phím, vẫn đang nghĩ, cậu ấy sẽ thích hay không, lúc cầm được, có phải rất ngạc nhiên và vui mừng hay không.

Quý Quân Hành sờ mũi, nhịn không được nói: “Bây giờ cậu đã biết tư vị của tớ khi tặng đồ cho cậu, mà cậu muốn trả lại rồi chứ?”

Lâm Tích: “…….” Phải vào lúc này, đâm vào tim cô mới được à?

Nhưng cuối cùng, cậu cầm bàn phím, vẻ mặt hung dữ nói: “Lần sau không được mua đồ đắt như vậy nữa, biết chưa.”

Lâm Tích không gật đầu, cậu lại nói: “Nếu muốn tặng đồ cho tớ, con gái các cậu không phải thích gấp ngôi sao nhỏ, hay ngàn hạc giấy kia à, cậu tặng cái đó cho tớ đi.”

Lần này, Lâm Tích rốt cuộc không nhịn được.

Cô bất đắc dĩ nói: “Bây giờ ngay cả học sinh tiểu học cũng không gấp những thứ đó rồi.”

Quý thiếu gia trợn tròn mắt, là như thế sao?

*

Bàn phím của Quý Quân Hành đã chấn động không ít bạn học trong lớp, dù sao cũng là học sinh, ai sẽ nỡ tốn hơn ngàn vạn để mua một cái bàn phím kia chứ. Trong lớp có nam sinh thích chơi game, càng thêm hâm mộ không ngớt.

Sau khi tan học, Lâm Tích và hai người bạn cùng phòng ngủ khác về ký túc xá.

Cũng không biết thế nào lại nhắc đến chuyện bàn phím này, hai người họ đang choáng váng trong nhà Quý Quân Hành thật sự có tiền, Lâm Tích cười cười không nói chuyện.

Cô cầm quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa, chưa đầy một lúc, nghe thấy tiếng ầm ầm bên ngoài.

Sau đó Nhạc Lê gõ cửa nhà vệ sinh, gọi: “Lâm Tích cậu nhanh ra đi.”

Lâm Tích ngay cả tóc cũng không kịp lau, vừa đi ra, nhìn thấy đồ trên giường mình, đều bị kéo xuống đất, trên chăn bị dội nước, ngay cả đồ trên bàn học cũng bị hất xuống.

Lưu Tân Đình ở một bên hét: “Lưu Ngân, cậu phát điên gì thế hả?”

Thấy Lâm Tích đi ra, Lưu Ngân cười lạnh với cô, “Không phải cậu thích giả vờ sao? Bây giờ tôi xem cậu có giả vờ được nữa không.”

“Có bệnh à.” Lâm Tích thật sự bị cô ta chọc giận, đi thẳng ra ngoài.

Nào biết Lưu Ngân chặn trước mặt cô, nói: “Cậu làm gì, như thế này cậu còn muốn giả vờ có phải không, đừng tưởng tôi không biết, cái bàn phím đó chính là cậu mua cho Quý Quân Hành, cậu thật đê tiện, trên mặt thì giả vờ thanh cao, thực tế còn không phải ở sau lưng quyến rũ cậu ấy à.”

Nhạc Lê và Lưu Tân Đình đều đần ra.

Họ không ngờ, Lưu Ngân có thể tuôn ra chuyện này.

“Cậu cút ngay, tôi lười phải nói với, tôi đi tìm giáo viên quản lý ký túc xá.”

Lâm Tích đẩy cô ta ra.

Lưu Ngân vẫn không để cô đi, vừa nói vừa mắng: “Sao cậu không dám trả lời, bị tôi nói trúng rồi có phải không. Được thôi, cậu đi tìm giáo viên đi, tôi là nói cậu không biết xấu hổ, bám dính lấy Quý Quân Hành người ta đấy.”

Phòng ngủ các cô ầm ĩ quá lớn, không bao lâu, giáo viên quản lý ký túc xá thật sự được gọi đến.

Vừa nhìn thấy chăn và đồ đạc bị ném xuống đất, giáo viên quản lý ký túc xá vội liên lạc với chủ nhiệm lớp, mời phụ huynh hai bên đến.

Bởi vì cửa mở, nên ngay cửa tụ tập không ít nữ sinh.

Lâm Tích chưa bao giờ giống như bây giờ, bởi vì mâu thuẫn với bạn cùng phòng ngủ mà bị người khác vây xem, cô tức đến run người.

Đặc biệt là Lưu Ngân thấy nhiều người vây xem như vậy, thì cứ chỉ cô mắng cô không biết xấu hổ.

Nhạc Lê và Lưu Tân Đình ngược lại muốn giúp cô, nhưng lời Lưu Ngân nói, họ lại không phản bác được.

Cho đến khi Tôn Lệ Như chạy đến, cô buộc tóc, thấy một màn này, tức giận không nhẹ. Ngay tại chỗ liền nói: “Các em đều sắp lên lớp 12 rồi, cố tình ầm ĩ như vậy, các em muốn làm gì?”

“Cô, cô hỏi Lâm Tích đi.” Lưu Ngân cười lạnh.

Không bao lâu, bố mẹ Lưu Ngân chạy đến trước.

Lưu Ngân ở trước mặt bố mẹ cô ta, nói: “Dù sao em cũng không muốn ở cùng với loại người này, cả ngày đến tối chỉ nghĩ yêu đương thế nào.”

“Cô Tôn, tôi cảm thấy cô nên nói chuyện với bạn học nữ này đi. Trường danh tiếng như Thất Trung, có thể cho phép yêu đương sao?”

Lâm Tích lập tức nói: “Cô Tôn, em không có.”

Lưu Ngân đứng bên cạnh mẹ cô ta, liền nghênh cổ hỏi: “Vậy cậu có tặng bàn phím cho Quý Quân Hành không?”

Cô tặng rồi.

Thấy Lâm Tích không nói chuyện, Tôn Lệ Như vẻ mặt khó xử, cô không ngờ nhắc nhở nhiều lần như vậy rồi mà Lâm Tích lại sẽ thế này.

Mẹ Lưu Ngân càng thêm đau lòng: “Cô Tôn, tục ngữ nói con sâu làm rầu nồi canh, cô cảm thấy yêu đương là chuyện nhỏ sao? Bạn học này ở lớp thế này, bạn học khác có thể yên tâm học hành được ư?”

“Ngại quá, lời này tôi không đồng ý.” Đột nhiên một giọng nói từ cửa truyền đến.

Lâm Tích vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Toàn và Quý Quân Hành đứng ở cửa.

Ôn Toàn mặc áo đầm đỏ, cho dù ở nơi sơ sài như ký túc xá, vẫn có loại cảm giác rực rỡ.

Tôn Lệ Như đã từng gặp Ôn Toàn, dù sao bà cũng họp phụ huynh cho Quý Quân Hành nhiều lần.

Ba nữ sinh khác nhìn thấy Quý Quân Hành, lại là vẻ mặt kinh ngạc.

Ôn Toàn cầm túi cá sấu trong tay, ung dung đi vào. Tính bà luôn dịu dàng, nhưng lúc này khóe mắt hơi nhấc, có loại cảm giác khoảng cách cao cao tại thượng.

“Cô Tôn, Lâm Tích nhà chúng tôi, rốt cuộc đã phạm lỗi gì?” Ôn Toàn nhìn xuống đất, thật sự có hơi tức giận, “Vô duyên vô cớ ném đồ của bạn học xuống, ai cho cô bé ấy cái quyền đó?”

Quý Quân Hành đồng dạng nhìn thấy đồ đạc dưới đất, còn có Lâm Tích lẻ loi đứng ở đó.

“Vị phụ huynh này, con gái cô ở trường yêu sớm, tặng bàn phím cho bạn học nam, tôi cảm thấy cô nên dạy dỗ lại con cái nhà mình đi.”

Ôn Toàn sửng sốt, bà nhìn Lâm Tích, hỏi: “Lâm Tích, cháu tặng bàn phím cho ai?”

“Con.” Quý Quân Hành mở miệng.

Ôn Toàn xoay đầu nhìn con trai nhà mình, rồi lại nhìn Lâm Tích, đột nhiên bật cười.

Bà nhìn sang mẹ Lưu Ngân, nói thẳng: “Tặng bàn phím thì thế nào? Thất Trung có quy định nào, không thể tặng bàn phím không?”

Lâm Tích vào lúc nghe được câu này của Ôn Toàn, nước mắt luôn nhịn lúc trước, tí tách rơi xuống.

Ôn Toàn thấy vậy, đau lòng không thôi, lập tức dặn dò con trai: “A Hành, con đưa Lâm Tích xuống trước đi. Lát nữa mẹ xuống.”

Mẹ Lưu Ngân có chút mơ hồ, không hiểu lắm Ôn Toàn rốt cuộc là mẹ ai.

Quý Quân Hành uhm một tiếng, đi tới, ở trước mặt mọi người, trực tiếp kéo cổ tay Lâm Tích.

“Lâm Tích, chúng ta về nhà.”