Thời Gian Có Quay Lại

Chương 28: Bảo vệ




Mặt Hạ Vũ càng lúc càng gần Ngữ Tịch, cô sợ hãi lùi xa hơn, nhìn anh thấp giọng nói: “ Hạ Vũ cậu tránh xa tôi ra!"

Nhìn Ngữ Tịch đang nhảy dựng lên vì sợ hãi, Hạ Vũ khẽ cười không tiếp tục trêu cô nữa, anh lại yên phận ngồi chỗ của mình nói: “ Thế chiều nay cậu có qua không?

Ngữ Tịch lắc đầu, cô nói: “ Chiều nay.. tôi có việc bận rồi."

Phải nói Ngữ Tịch nói dối dở tệ, nhưng anh cũng không vạch trần ra, dù sao với tính cách của Ngữ Tịch vẫn không nên ép buộc cô quá nhiều.

Hạ Vũ nhìn vào vở bài tập chép bài, giọng anh vẫn trầm thấp lên tiếng: “ Không sao, nếu có bài không hiểu cứ hỏi tôi. “

Học sinh trong trường cũng bắt đầu đến nhiều hơn, đợi đến khi có vài học sinh bước vào lớp, Ngữ Tịch chờ mải vẫn chưa thấy Hạ Vũ chịu đứng lên liền nhắc khéo anh nhanh chóng về chỗ của mình.

Hạ Vũ cũng rất tức thời, anh cầm lấy đồ dùng của bản thân về lại chỗ mình ngồi.

Đến khi Hàn Mặc đến lớp, cậu ta đã thầm mắng Hạ Vũ hôm nay khác lạ: “ Cậu vậy mà chịu làm bài tập về nhà? Hạ Vũ cách tán tỉnh cô ta của cậu cũng quá gò bó rồi.. “

Hạ Vũ ngồi bấm điện thoại, chỉ nghe chứ không trả lời lại Hàn Mặc, nhưng cậu ta cứ lẩm bẩm bên tai đến nhức đầu, Hạ Vũ lập tức đưa vở bài tập ra nói: “ Im lặng chép bài đi. “

Mắt Hàn Mặc sáng lên, đạt được mục đích mà nói: “ Cậu đã nói vậy tôi còn có thể không chép sao? “ - Bình thường có Hạ Vũ cùng không làm bài tập anh còn không biết sợ, nhưng hôm nay Hạ Vũ làm bài thì anh cũng nên chép bài, nếu như giáo viên có kiểm tra thì cũng may mắn thoát nạn.

Tiết thể dục hôm nay vì ngoài trời nắng gắt nên giáo viên thể dục bảo mọi người vào phòng thể dục tự tập luyện với nhau.



Vì buổi học hôm nay không có giáo viên giám sát nên đa số học sinh trong lớp không nói chuyện thì cũng bày trò ra để chơi.

Một số bạn nam trong lớp lấy chai nước bắt đầu chơi rượt bắt, Ngữ Tịch và Mạnh Đình đều không tham gia hoạt động nào, hai người đi lại một góc nói chuyện.

Ngữ Tịch da cậu trắng quá! “ - Mạnh Đình nhìn đến cảm thán mà thốt lên.

Ngữ Tịch nhìn xuống da mình, cô cũng không rõ tại sao lại trắng như vậy: “ Chắc do tớ ít khi ra ngoài. “ - Thời gian ở cấp hai và cấp ba đều không có nhiều bạn bè để rủ đi chơi, bình thường Ngữ Tịch chỉ đi học hoặc là đến thư viện, còn không chỉ toàn ở nhà, cho nên tần suất tiếp xúc với ánh nắng là rất ít.

Mạnh Đình thở dài nói: “ Tớ cũng ít khi ra ngoài nhưng vẫn không trắng bằng cậu..“

Hai người vẫn không phát hiện ra đằng sau có thứ đang lao đến, chờ cho một người quát to về hướng Ngữ Tịch và Mạnh Đình đang đứng: “ Cẩn thận! “

Cả hai nghe vậy mới hốt hoảng quay lại nhìn, chỉ thấy có chai nước đang phóng về phía Ngữ Tịch, lúc cô quay lại chai nước đã rất gần với mặt mình, không kịp phản ứng để tránh Ngữ Tịch chỉ có thể nhắm mắt lấy tay ra đỡ.

Nhưng chờ mãi chai nước vẫn chưa lao vào mình, Ngữ Tịch mới mở mắt ra, Hạ Vũ đã đứng trước chắn cho cô: “ Hạ Vũ?

Lực lao đến của chai nước rất mạnh, cánh tay phải của Hạ Vũ vì quăng chai nước đi mà đỏ ửng lên rướn ra chút máu. Lúc nãy nếu chậm tí nữa mà trúng vào Ngữ Tịch mặt cô rất có thể sẽ để lại sẹo..

Bọn họ vừa nãy mải chơi, chỉ lo truyền chai nước đi mà không chú ý đến lực



mình ném có bao nhiêu mạnh mới để chuyện này xảy ra. Không ai kịp nghĩ đến Hạ Vũ bỗng dưng xuất hiện để che cho Ngữ Tịch.

Nếu chai nước lao vào Ngữ Tịch thì bọn họ còn dễ ứng phó nhưng bây giờ chai nước lại trúng Hạ Vũ..

Vì sợ hãi mà tay chân bọn họ bắt đầu toát mồ hôi, miệng cũng nuốt nước bọt liên tục.

Hạ Vũ quan sát từng người trong phòng, nếu lúc đầu bọn họ tiến đến giữ chai nước lại cũng không khiến nó bay xa như vậy, nhưng bọn họ lại lựa chọn đứng im đợi đến khi chai nước rất gần với Ngữ Tịch rồi mới quát to lên nhắc nhở cô..

Ngữ Tịch không kịp suy nghĩ tại sao chai nước lại lao vào mình, nhìn cánh tay Hạ Vũ bắt đầu chảy máu, cô lo lắng nói với anh: “ Hạ Vũ tay của cậu đang chảy máu! “

Máu chảy ra không nhiều đối với Hạ Vũ cơn đau như vậy anh vẫn có thể chịu được: “ Tôi không sao. “

Nhưng đối với Ngữ Tịch, cô không thấy vậy mà sốt sắng nói: “ Chảy máu như thế mà bảo không sao? Cậu mau lên phòng y tế lau khô đi. “

Hạ Vũ rũ mắt, nhưng thực sự không đau hơn nữa người chịu đau cũng là anh, cô lo lắng cái gì? Nghĩ như vậy nhưng Hạ Vũ không nói ra, thấy cô đang lo lắng cho mình, anh tạm thời thoả hiệp đi theo Ngữ Tịch đến phòng y tế xử lý vết thương trước, còn về bọn họ cứ để cho Hàn Mặc giải quyết.

Vừa vào phòng y tế, Ngữ Tịch đã nhanh nhẹn tìm bông băng với khăn ướt lau vết máu trên tay cho Hạ Vũ, động tác của cô vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận chỉ sợ mình có lỡ làm mạnh thì sẽ khiến anh bị đau.

Hạ Vũ nhìn Ngữ Tịch đang lo lắng thái quá mà buồn cười, sao cô có thể đáng yêu như vậy?

Anh lên tiếng trấn an Ngữ Tịch: “ Cậu cứ làm như bình thường đi, tôi thực sự không thấy đau.