Thịnh Thế Đích Phi

Chương 337: Ý định của Hách Lan Vương hậu




Tuổi tác tuyệt đối là điều kiêng kỵ không được phép chạm vào của mỗi cô gái, đặc biệt là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng tuổi tác đã không còn trẻ nữa. Mỹ nhân về già, tướng quân tóc trắng, vốn là chuyện mà người ta không thể làm gì thay đổi nhất trên đời này. Cho nên cho dù kiêu ngạo không muốn so đo với cô gái phiên bang như Hách Lan Vương hậu thì Liễu quý phi cũng vẫn bị chọc giận.

“Tiện nhân, ngươi nói cái gì?” Liễu quý phi bị tức đến cả người đều phát run, trừng Hách Lan Vương hậu nói một cách lạnh lùng.

Năm nay Hách Lan Vương Hậu cũng mới chưa đầy mười sáu mười bảy tuổi, thật sự đang ở tuổi hoa. Mặc dù không có màu da mềm mại trắng nõn như các cô gái Trung Nguyên, nhưng màu da tràn đầy sức sống và được chăm sóc tinh tế hiện lên dưới ánh mặt trời cũng làm cho người ta phải chú ý. Đây chính là điểm thiếu hụt khi ở vào cái tuổi như Liễu quý phi. Vô luận nàng có trang điểm tinh xảo như thế nào, thì với làn da đã hơn ba mươi tuổi, nàng có cố gắng bảo dưỡng như thế nào cũng sẽ không còn mềm mại như nước của thiếu nữ được. Huống chi hai năm trước nàng cũng đã phải chịu khổ sở trong thời gian dài, gần như khiến cho làn da được bảo dưỡng nhiều năm của nàng biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tuy hai năm qua cũng dốc hết sức để bảo vệ nuôi dưỡng, nhưng dung nhan cũng không thể trở về lúc tốt nhất được. Lời nói của Hách Lan Vương hậu, không thể nghi ngờ là đang sát muối lên miệng vết thương của nàng mà không lưu tình chút nào.

“Làm càn!” Sắc mặt Hách Lan Vương hậu trầm xuống, giương đôi mắt nhìn Liễu quý phi chằm chằm một cách đầy thách thức, nói: “Nể mặt ngươi là nữ nhân của Gia Luật Vương tử, bản Vương hậu nhường nhịn ngươi vài phần. Có tin bản Vương Hậu đập nát mặt của ngươi không, ngươi còn không phải là Hoàng phi Bắc Nhung đâu, bản Vương Hậu cũng không tin Bắc Nhung Vương sẽ vì cái này mà kiếm chuyện với ta!” Trong đôi mắt đang trừng Hách Lan Vương hậu của Liễu quý phi như bị bôi độc. Gia Luật Dã nhíu nhíu mày trầm giọng nói: “Được rồi, Hách Lan Vương hậu, Thanh Y Na nói không biết lựa lời nói, kính xin ngươi thứ lỗi. Nhưng ngươi cũng nói chuyện vô lễ trước. Không bằng bỏ qua đi?” Hách Lan Vương hậu nhìn thoáng qua Nhậm Kỳ Ninh hiển nhiên không định ra mặt thay mình ở bên người, “Hừ” khẽ một tiếng nghiêng đầu không nói thêm gì nữa.

Vốn Liễu quý phi còn không cam lòng, nhưng khi nhìn thấy ý cảnh cáo chân thật trong mắt Gia Luật Dã thì liền im lặng nhịn xuống.

“Ơ, đây không phải là Định Vương và Định Vương phi sao?” Hách Lan Vương hậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trùng hợp bắt gặp Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang tay trong tay dạo bước trong đám đông. Trong một biển người như thủy triều đều có tóc đen, tất nhiên mái tóc trắng kia của Mặc Tu Nghiêu dễ thấy cực kỳ. Nghe vậy, những người khác cũng vội vàng nhìn theo. Quả nhiên thấy một đôi nam nữ nổi bật đang sóng vai đi trong đám đông. Hai người tay nắm tay, một người đang bất mãn, một người đang cười nói cái gì đó. Mặc Tu Nghiêu mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt thêu hoa văn ẩn màu bạc, đeo đai lưng ngọc, một mái tóc dài màu trắng bạc tung bay tùy ý. Hắn ta đang cúi đầu nhìn cô gái tóc đen bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng, cười cười nói nói hoàn toàn khác với sự âm lãnh đạm mạc lúc bình thường.

Cô gái đang đứng bên cạnh hắn ta, tóc đen như mây, búi một búi tóc lỏng hơi nghiêng nghiêng, chỉ tùy ý cài một cây trâm cài tinh xảo đơn giản hình một đá hoa sen có nhụy màu tím rũ xuống đung đưa nhẹ nhàng bên tai, lại càng làm nổi bật lên dung nhan thanh lệ, ưu nhã, ung dung của nàng ấy, làm cho người không muốn dời mắt. Diệp Ly mặc một bộ váy màu trắng viền bạc có kiểu dáng cực kỳ đơn giản, trên đai lưng màu bạc còn treo một khối ngọc bội màu tím nhạt. Hiển nhiên hai người cũng không phải ăn mặc một cách đặc biệt, nhưng đi trong đám đông vẫn khiến cho ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà chuyển động theo bọn họ.

Không biết Mặc Tu Nghiêu nói gì, mà Diệp Ly giận dữ liếc hắn ta một cái, vươn tay muốn đoạt đồ trong tay hắn ta, nhưng lại bị Mặc Tu Nghiêu mỉm cười tránh đi, một tay ôm eo của nàng ấy, một tay đưa đồ trong tay tới bên môi nàng ấy. Lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, trong tay Mặc Tu Nghiêu đang cầm một cây kẹo hồ lô. Khóe miệng Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đều không tự chủ được mà co rút, thân phận như bọn họ, vô luận có sủng ái cô gái đó thế nào, thì cũng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy. Nhưng nhìn Mặc Tu Nghiêu làm lại thong dong tự tại không chút giả bộ nào, hiển nhiên là rất thích thú.

“Từ lâu đã nghe nói Định Vương và Vương phi là một đôi kiêm điệp tình thâm, hôm nay vừa thấy mới biết quả nhiên danh bất hư truyền.” Vân phi than thở một cách sâu kín, trong giọng nói cũng khó giấu sự hâm mộ cực kỳ dành cho Định Vương phi.

Hách Lan Vương Hậu cũng hiếm khi đồng ý với lời nói của Vân phi, “Định Vương đúng là một nam nhân tốt.”

Khóe miệng Gia Luật Dã co giật, tiêu chuẩn nam nhân tốt lại là mua mứt quả trên đường phố sao? Liếc thấy sự lơ đễnh của hắn ta, Hách Lan Vương hậu không vui, nói: “Thất hoàng tử, ngươi có thể cầm mứt quả cho một nữ nhân ở trên đường phố sao?”

Gia Luật Dã bĩu môi khinh thường, hắn đường đường là Vương tử sao làm ra loại hành vi gây tổn hại thân phận vì một nữ nhân chứ? Hách Lan Vương hậu càng khinh thường hơn, “Vốn cho rằng chỉ có nam tử Trung Nguyên mới dối trá sĩ diện như vậy, không nghĩ tới người Bắc Nhung các ngươi cũng đều không khác gì. Nam nhân Bắc Cảnh của chúng ta mới không dối trá như các ngươi. Mỗi người đều là nam nhân tốt như Định Vương.”

Lúc Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly ở dưới lầu sắp đi qua, Hách Lan Vương hậu liền đứng dậy cười nói: “Định Vương, Định Vương phi. . .”

Dưới lầu, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu liền thấy Hách Lan Vương hậu đang mang theo vẻ mặt vui sướng ngoắc bọn họ. Đương nhiên còn có sắc mặt khó coi của Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã. Lúc trước Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đã kết minh đối đầu với Mặc gia quân, nên lúc này hai người cùng xuất hiện trong một quán trà lâu cũng không khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng ngay trong Ly thành, dưới mí mắt Mặc gia quân, hai nhà này lại cùng ngồi chung với nhau, thì cũng không khỏi không để Định Vương phủ vào mắt quá rồi. Khóe môi Diệp Ly hơi câu ra một nụ cười, gật đầu cười nói với Hách Lan Vương hậu: “Vương Hậu cũng ở đây, thật sự trùng hợp.” Hách Lan Vương hậu dựa vào cửa sổ cười nói: “Định Vương và Vương phi đi dạo phố sao, không bằng cùng lên đây ngồi một chút đi.”

“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Diệp Ly mỉm cười đồng ý, rồi kéo Mặc Tu Nghiêu đi vào trà lâu.

Hai người vừa mới vào cửa, thì chưởng quầy trà lâu liền mang theo vẻ mặt kích động chạy ra đón chào. Tuy Định Vương và Vương phi luôn ở Ly thành, nhưng bình thường hai vị này cũng không đi ra ngoài, hôm nay có thể quang lâm quán trả lâu nho nhỏ này cũng khó trách chưởng quầy kích động vô cùng như vậy. Nhìn chưởng quầy mang theo vẻ mặt kích động lại không biết làm sao trước mắt, Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: “Chưởng quầy không cần để ý tới chúng ta, tự chúng ta đi lên là được.” Chưởng quầy tất nhiên gật đầu liên tục, liếc trộm Định Vương đang đứng bên người Vương phi một cái. Vương gia cầm mứt quả gì đó, thật sự đã vượt qua phạm vi tiếp nhận của dân chúng quá rồi. Cũng không dám tiến lên hàn huyên, chỉ phải trơ mắt nhìn Diệp Ly kéo Mặc Tu Nghiêu đi lên lầu.

Đoàn người Nhậm Kỳ Ninh cũng không ngồi trong sương phòng, nhưng chưởng quầy cũng biết thân phận bọn họ đặc biệt, nên vị trí mà bọn họ ngồi là vị trí thạnh tĩnh nhất lại có tầm nhìn tốt nhất của cả trà lâu. Cách một cái bình phong sơn thủy tám miếng, cũng đã thành một thế giới riêng, rất có chút cảm giác trong ồn ào lấy yên tĩnh. Nhìn xem hai người đang nắm tay nhau đi đến, ánh mắt của Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đều không tự chủ được mà rơi xuống trên cái tay kia của Mặc Tu Nghiêu. Tuy mứt quả lúc nãy đã không còn, nhưng Định Vương cầm hộp điểm tâm trong tay cũng khiến cho người ta không chịu được. Cảm giác này giống như một vị thần trên chín tầng trời được chúng sinh cúng bái, đột nhiên có người nói cho ngươi biết vị thần ấy cũng phải ăn uống, đi tiểu tiện vậy.

Chống lại ánh mắt quỷ dị của Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã, Mặc Tu Nghiêu lại lơ đễnh, thuận tay đặt điểm tâm lên bàn, lúc này mọi người mới nhìn thấy trên cái hộp còn có chữ Phẩm Liên trai. Đây là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất của Ly thành, trong nháy mắt, đôi mắt Hách Lan Vương hậu liền phát sáng lên, “Đây là điểm tâm của Phẩm Liên trai sao, điểm tâm của nhà bọn họ ngon nhất. Ta đi hai lần mà đều phải xếp hạng thật dài.”

Đương nhiên Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly không cần xếp hàng, cho dù bọn họ nguyện ý xếp hàng thì những khách hàng phía trước cũng sẽ lập tức nhường chỗ thôi. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Đúng vậy, A Ly cũng rất thích. Vương Hậu thích, nếu không ngại cứ nếm thử đi.”

Hách Lan Vương Hậu cũng không khách khí, cười híp mắt nói: “Vậy liền cảm ơn Định Vương, Định Vương quả là người tốt.”

Mọi người đang ngồi đều không nhịn được mà run rẩy, Định Vương là người tốt. . . Vậy trên đời này còn có mấy người là người xấu đây? Dường như hoàn toàn không nhìn thất thần sắc của người khác, Hách Lan Vương hậu vẫn mang theo vẻ mặt hạnh phúc ăn điểm tâm. Đương nhiên cũng sẽ không quên chia một nửa cho nguyên chủ nhân của điểm tâm.

“Chỉ mới mấy năm, Ly thành đã có thể phồn hoa như vậy, quả nhiên Định Vương và Vương phi biết cách thống trị.” Gia Luật Dã trầm giọng nói. Vào tiệc đầy tháng của Mặc Tiểu Bảo năm đó, Gia Luật Dã có tham dự, nên tất nhiên nhận ra rõ ràng sự biến hóa của Ly thành trong mấy năm qua. Chỉ tính diện tích thôi thì đã lớn hơn gấp đôi rồi, lại càng không cần phải nói đến, bây giờ Hoàng thành Tây Lăng và Sở kinh đã suy sụp, Ly thành có thể nói thành thị phồn hoa nhất hiện nay rồi. Bắc Nhung cằn cỗi, mọi người ở Bắc Nhung đều ở dọc theo đồng cỏ và nguồn nước. Chó dù có mấy tòa thành trì thì quy mô cũng không lớn. Vương Đình của Bắc Nhung là nơi phồn hoa nhất nhưng cũng chưa chắc vượt qua được những thành trì loại hai của Trung Nguyên. Bởi vậy Trung Nguyên phồn hoa không thể không khiến cho người Bắc Nhung hâm mộ ghen ghét không thôi. Tuy bây giờ trên tay Bắc Nhung cũng đã chiếm được mấy tòa thành trì của Đại Sở, nhưng cho người Bắc Nhung đi chinh chiến thì rất dũng mãnh vô địch, mà thống trị quốc gia thì lại không phải chỉ dựa vào chiến tranh là có thể dùng được. Một thành trì cũng xem như phồn hoa nằm trong tay Gia Luật Dã lại biến thành trăm nghề đều suy tàn, trở thành một tòa phế tích điêu tàn như mặt trời lặn về Tây.

Mặc Tu Nghiêu lại nói một cách lạnh nhạt: “Thất vương tử khen nhầm rồi, so với Sở kinh và Giang Nam, đến cùng thì Tây Bắc vẫn cằn cỗi vô cùng. Bản vương cũng chỉ phải cố gắng nỗ lực hết sức mà thôi.”

Hai nam nhân đều không cho là đúng với sự khiêm tốn của hắn ta, Mặc Cảnh Lê chiếm giữ Giang Nam, nhưng dù phồn hoa dồi dào thế nào, thì một món đồ mà phải ăn bữa nay lo bữa mai cũng chỉ tương đương như không có. Ngược lại, Mặc Tu Nghiêu lại khác, ít nhất, trong thời gian ngắn, không có ai dám cướp thứ gì từ trong tay hắn ta. Tuy vì tránh hiềm nghi và bày tỏ sự tôn trọng với chủ nhân, trong mấy ngày nay, đám quyền quý của các quốc gia như bọn họ đều không qua lại nhiều với nhau khi ở trong Ly thành, nhưng cũng vẫn có cách điều tra tin tức của từng người. Ít nhất, tuy trước mắt Tây Lăng đã mất đi một vùng đất rộng lớn nhưng cũng đã bù đắp được từ Đại Sở nên vẫn cường thịnh như trước, có điều lại tạm thời không có ý đi trêu chọc Mặc Tu Nghiêu. Ngược lại ánh mắt Lôi Chấn Đình lại tập trung đến trên người Mặc Cảnh Lê ở Giang Nam. Như vậy, nếu bọn họ muốn phân cao thấp với Mặc Tu Nghiêu thì phải suy nghĩ nhiều hơn rồi. Dù sao có thể đánh thắng hay không vẫn không thể nói trước được, nhưng nếu làm đá lót đường cho người khác, thì đó mới là cái được không bù nổi cái mất.

Mà Gia Luật Dã thì tạm thời cũng không định khai chiến với Mặc Tu Nghiêu, trong nội bộ Bắc Nhung đã truyền đến tin tức, động thái của vị Thái tử ca ca kia của hắn diễn ra liên tiếp. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, chiến sự với Mặc gia quân trở nên khó khăn vô cùng, điều này cũng khiến cho suy nghĩ của hắn bị thắng lợi làm cho u mê lúc trước trở nên thanh tỉnh hơn nhiều. Nếu để trong nước bị Thái tử Vương huynh của hắn chiếm được ưu thế, thì cho dù hắn có đánh bại Mặc Tu Nghiêu một lần hay hai lần thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì, trừ phi hắn có thể diệt hết hoàn toàn Mặc gia quân, nếu không cũng chỉ uổng phí công sức của mình mà thôi. Lại nghĩ đến quan hệ của Gia Luật Hoằng và Định Vương phủ hòa thuận hơn mình nghĩ nhiều, trong lòng Gia Luật Dã hơi động một chút, ánh mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu cũng càng nhiều thêm mấy phần rõ ràng và thâm trầm, “Định Vương, Bản vương có một vụ làm ăn muốn thương lượng với Định Vương, ngươi thấy thế nào?”

“Làm ăn?” Mặc Tu Nghiêu như đã nghe được chuyện cười gì, “Thất vương tử, hơn mười vạn đại quân của Bắc Nhung ngươi vẫn còn đang nhìn chằm chằm ở biên cảnh, ngươi nói muốn thương lượng vụ làm ăn gì với Bản vương chứ?”

Gia Luật Dã không để ý, cười nói: “Trung Nguyên các ngươi luôn có câu, không có bạn bè vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cũng giống như vậy, cũng có nghĩa là không có kẻ địch vĩnh viễn, không phải sao?”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, “Hình như cũng hơi có lý. Thất vương tử không ngại thì thử nói xem.” Nhậm Kỳ Ninh ngồi đối diện thấy Gia Luật Dã lại đàm phán giao dịch với Mặc Tu Nghiêu ngay trước mặt mình, ngay lập tức, sắc mặt liền trở nên khó coi. Dù sao Bắc Cảnh và Bắc Nhung mới là đồng minh. Đương nhiên Gia Luật Dã cũng sẽ không đắc tội Nhậm Kỳ Ninh, lại cười nói: “Kỳ thật chuyện này đều có lợi với tất cả mọi người, không biết Bắc Cảnh Vương có hứng thú hay không?”

Nhậm Kỳ Ninh nói một cách thản nhiên: “Rửa tai lắng nghe.”

Ngồi bên cạnh, Hách Lan Vương hậu cau mày nói: “Mấy nam nhân các ngươi bị sao vậy? Không phải đã nói đi ra ngoài chơi sao, ngồi cùng nhau còn nói đến những chuyện chán ghét này. Ta cũng không muốn nghe các ngươi nói những lời nhảm nhí này.” Nghe vậy, Nhậm Kỳ Ninh thấy không vui cau mày nói: “Nếu đã như vậy, thì Vương Hậu cứ về Dịch quán trước đi.”

“Về gì mà về? Ta còn chưa chơi chán đâu.” Hách Lan Vương hậu bác bỏ lời nói của hắn ta không hề khách khí, cũng thành công khiến cho sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh càng trở nên khó coi hơn. Diệp Ly đứng dậy, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, thì không bằng Hách Lan Vương hậu đi dạo với ta một chút đi, cũng thuận tiện để Bản phi giới thiệu với ngươi một vài nơi?” Ánh mắt Hách Lan Vương hậu sáng ngời, vui mừng tiến lên nắm tay Diệp Ly, nói: “Vương phi muốn mang ta đi đâu chơi? Ly thành thật nhiều người, cũng có thật nhiều thứ thú vị, ta muốn mua về nhiều một chút.” Diệp Ly mỉm cười nói: “Đợi đến khi Vương Hậu ra về, Vương Hậu thích gì, ta lại sai người tặng cho ngươi một phần.”

“Định Vương phi, ngươi thật sự là người tốt. Chúng ta đi mau!” Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của những người khác, kích động kéo Diệp Ly chạy xuống lầu. Diệp Ly khoát khoát tay với Mặc Tu Nghiêu biểu thị không sao, rồi liền đi xuống lầu theo Hách Lan Vương hậu. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, nhìn ra cửa sổ thấy thị vệ đứng chờ ngoài trà lâu cũng đi theo, mới yên tâm ngồi xuống.

“Định Vương thâm tình với Vương phi thật làm cho người ta hâm mộ.” Liễu quý phi nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu cắn răng nói. Nhìn dung nhan tuấn mỹ, tóc trắng và khí thế uy nghiêm đáng sợ vẫn như trước của Mặc Tu Nghiêu, trong lòng Liễu quý phi vừa oán hận vừa đau đớn như bị rắn độc cắn xé. Mặc Tu Nghiêu còn lớn hơn nàng một hai tuổi, nếu hai năm trước chỉ nhìn như hai người bằng tuổi nhau, thì bây giờ, nếu Liễu quý phi kéo khăn che mặt ra, thì dù vẫn xinh đẹp nhưng đã nhìn như lớn hơn Mặc Tu Nghiêu đến mấy tuổi rồi.

Mặc Tu Nghiêu lại như không nghe thấy, cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi nói với Gia Luật Dã: “Có giao dịch gì, mời Gia Luật Vương tử nói đi.”

Bị không để ý tới, dung nhan xinh đẹp dưới khăn che mặt của cô gái liền trở nên vặn vẹo mà đáng sợ.

Ở một trà lâu khác cũng gần đó trong thành tên là cửa hàng trang sức Phong Hoa lâu, trong sương phòng xinh đẹp và tĩnh mịch trên lầu hai, Diệp Ly và Hách Lan Vương hậu đang ngồi đối diện nhau. Diệp Ly vừa nhàn nhã thưởng thức trà mới do đích thân chưởng quầy dâng lên, vừa mỉm cười nhìn Hách Lan Vương hậu đang tò mò vuốt ve các món đồ trang sức tinh mỹ trên bàn. Một lúc lâu sau, Diệp Ly mới nhẹ giọng hỏi: “Hách Lan Vương hậu có chuyện gì muốn nói với Bản phi?”

Nghe vậy, Hách Lan Vương hậu buông những món trang sức trong tay xuống, ngẩng đầu lên. Trên gương mặt luôn mang theo nụ cười tươi đầy kiêu ngạo và tò mò cũng dần dần biến mất, mà chuyển biến thành sự kiên đình ít có của các cô gái Trung Nguyên và sự cơ trí mà lại bình tĩnh ít có của các cô gái Bắc Cảnh. Thay đổi một cách đột nhiên như vậy, cũng khiến cho một cô gái trẻ nhìn bề ngoài hơi kiêu ngạo lại hoạt bát liền có nhiều thêm mấy phần khí thế. Hách Lan Vương hậu gật đầu cười nói: “Ta biết ngay không thể gạt được Định Vương phi.”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Ngày đầu tiên đến đây, Vương Hậu đã muốn lấy lòng Bản phi, nếu Bản phi không nhìn ra thì chẳng phải đã khiến cho Vương Hậu thất vọng sao? Chỉ là, không biết Vương Hậu có chuyện gì cần tránh Bắc Cảnh Vương mà đàm phán riêng?” Hách Lan Vương hậu nhìn Diệp Ly thật kỹ, trầm giọng nói: “Ta muốn hợp tác với Định Vương phủ. Không, phải nói là. . . Người Bắc Cảnh chúng ta muốn hợp tác với Định Vương phủ.”

“Người Bắc Cảnh?” Diệp Ly dừng lại một lát, rồi nói: “Không phải là Bắc Cảnh quốc sao?” Hiện tại, trong lãnh thổ của Bắc Cảnh có hai loại người, người Bắc Cảnh sinh trưởng ở đây và di dân trước kia luôn tự cho mình là người Trung Nguyên. Mà những di dân tự xưng là người của Tiền triều cũng chỉ là những người Đại Sở đã thần phục hoặc đã bị Nhậm Kỳ Ninh thu vào dưới trướng mà thôi. Nhậm Kỳ Ninh càng tín nhiệm người Trung Nguyên hơn, hắn muốn khôi phục Tiền triều chính thống, nên càng đến thời kỳ cuối lại càng chèn ép người Bắc Cảnh, thậm chí cuối cùng muốn vứt bỏ người Bắc Cảnh hoàn toàn. Nói cách khác, cái gọi là Trung Nguyên chính thống của hắn ta chính là hữu danh vô thực, căn bản không cách nào làm cho văn nhân Trung Nguyên tiếp nhận. Trừ phi hắn cam nguyện lấy Bắc Cảnh làm quốc hiệu, lấy thân phận dị tộc để thống trị Trung Nguyên. Nhưng như thế, thì sẽ không chỉ bị chống cự hơn trước kia mấy lần mà thậm chí còn là mấy trăm lần. Mà ngay cả những người Trung Nguyên luôn trung tâm với hắn ta cũng có thể sẽ phản bội. Từ khi mới bắt đầu, sự mâu thuẫn tồn tại của người trong hai tộc đã không thể điều hòa. Cho nên Thanh Vân tiên sinh mới nói với Nhậm Kỳ Ninh: Ngay từ đầu, hắn ta đã sai rồi.

Trầm tư một lát, Diệp Ly hơi tò mò hỏi: “Hách Lan Vương Hậu có thể quyết định chuyện như vậy sao?”

Hách Lan Vương Hậu ngẩng đầu, nói một cách ngạo nghễ: “Nếu ta đã đến đây thì tất nhiên có thể quyết định. Bắc Cảnh chúng ta cũng không nhốt con gái trong khuê phòng như Trung Nguyên các ngươi. Chuyện mà nam nhân có thể làm thì chúng ta cũng có thể làm, cho tới nay, thế hệ trẻ trong nhà của chúng ta đều rất ít, ta cũng không có anh chị em gì. Đợi sau khi cha ta qua đời, thì cũng nên đến lúc ta tiếp nhận vị trí tộc trưởng. Còn có, sau khi biểu tỷ ta qua đời, tộc của tỷ ấy cũng theo như quy định là sẽ do ta hoặc con của ta tiếp nhận. Nhưng những người Trung Nguyên đáng ghét bên người Nhậm Kỳ Ninh kia lại cướp đoạt lấy quyền lợi của người Bắc Cảnh chúng ta. Chúng ta chỉ muốn lấy lại thứ đã thuộc về chúng ta thôi.”

Diệp Ly đã từng nghĩ thông qua Hách Lan Vương hậu làm một một vài chuyện gì đó, nhưng ngược lại vẫn không nghĩ tới vị Hách Lan Vương hậu này vẫn còn trẻ nhưng lại là một nhân vật quan trọng như thế. Trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng xưa nay nàng vẫn luôn bình tĩnh trấn định, nên tất nhiên Hách Lan Vương hậu sẽ không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng. Diệp Ly nhìn nàng ấy, nói khẽ: “Nghe nói Vương Hậu tiền nhiệm của Bắc Cảnh cũng là một cô gái kiên cường, chỉ tiếc không có duyên quen biết.”

Nhắc tới chuyện này, đôi mắt của Hách Lan Vương hậu liền đỏ lên, ôm hận cắn răng nói: “Nếu không phải tại Nhssjm Kỳ Ninh, thì sao biểu tỷ ta sẽ phải để chính mình phải chịu uất ức đến như vậy? Vì hắn ta mà biểu tỷ ta buông tha vị trí tộc trưởng, hắn ta lại đề phòng biểu tỷ khắp nơi, lại để cho những nữ nhân kia chọc tức tỷ ấy, còn tìm cơ hội giết hết những người mà biểu tỷ tin tưởng. Lúc trước nếu không phải biểu tỷ cứu hắn ta, thì sao cái thứ vong ân phụ nghĩa này có ngày hôm nay?”

Nhìn bộ dáng phẫn nộ của Hách Lan Vương hậu, trong lòng Diệp Ly thở dài. Lấy thế lực và võ công của Nhậm Kỳ Ninh, sao lại có thể gặp nạn ở một nơi như Bắc Cảnh một cách trùng hợp như vậy được? Chỉ sợ bản thân lần gặp mặt tình cờ lúc trước đã là một âm mưu rồi. Có điều Nhậm Kỳ Ninh cũng cam lòng bỏ ra vốn gốc vì cái gọi là nghiệp lớn của hắn ta, “Vương Hậu, ta muốn ngươi biết. Giết biểu tỷ ngươi…” Vốn chuyện này cũng không là bí mật gì, Diệp Ly cho rằng tốt nhất vẫn nên nói rõ thì tốt hơn. Bằng không, cái cảm giác đến khi hợp tác được một nửa lại bị người ta đâm ngược lại kia, nàng tuyệt đối không muốn tiếp nhận.

Hách Lan Vương hậu nói một cách kiên định: “Ta biết, cha ta nói, những ân oán này có thể tạm thời để qua một bên. Người Bắc Cảnh chúng ta đều giữ chữ tín, chỉ cần Vương phi giúp chúng ta đuổi Nhậm Kỳ Ninh đi, thì chúng ta sẽ không đối nghịch với Định Vương phủ.” Diệp Ly nhướng mày, cười nói: “Như vậy, Bản phi có thể nhận được lợi ích gì?”

Hách Lan Vương Hậu nói: “Toàn bộ đại quân Bắc Cảnh sẽ lui về đến biên giới với Đại Sở trước kia. Mặc dù Trung Nguyên của các ngươi rất tốt, nhưng bạch sơn hắc thuỷ (vùng đất phía Đông Bắc của Trung Quốc, có núi Trường Bạch và sông Hắc Long) của Bắc Cảnh chúng ta cũng không kém. Chúng ta chỉ muốn sống cuộc sống của mình.” Cũng không phải người Bắc Cảnh hoàn toàn không có dã tâm, mà do sự phát triển của người Bắc Cảnh còn chưa tới tình trạng có thể gánh chịu được dã tâm này. Trước khi Nhậm Kỳ Ninh xuất hiện ở Bắc Cảnh, các bộ lạc của Bắc Cảnh đều sống chung với nhau. Người Bắc Cảnh chỉ sống bằng việc đánh cá và săn bắn, không nói trồng trọt như người Trung Nguyên, mà ngay cả việc chăn thả gia súc du mục như người Bắc Nhung cũng không có. Cư dân thì tất nhiên cũng thuần phác vô cùng. Nhậm Kỳ Ninh mang đến biến hóa quá nhiều. Nhưng biến hóa nghiêng trời lệch đất không đến hai mươi năm ngắn ngủn cũng không phải chuyện mà tất cả mọi người có thể tiếp nhận và hài lòng. Từ chuyện chém giết ngẫu nhiên giữa các bộ lạc trước kia, cho tới chém giết với binh mã chính quy của Đại Sở và Mặc gia quân bây giờ, sự tổn thất nặng nhất cũng đều là người Bắc Cảnh. Người Bắc Cảnh cũng không phải đều là kẻ ngu, gần như đều có thể đoán được, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, thì cho dù có một ngày Nhậm Kỳ Ninh thật sự thống nhất thiên hạ, chỉ sợ người Bắc Cảnh cũng đã chết gần hết rồi.

Cho nên, bọn họ quyết định đuổi Nhậm Kỳ Ninh và đám thân tín của hắn ta đi, lấy lại chính quyền lợi thuộc về người Bắc Cảnh. Có lẽ có một ngày bọn họ cũng sẽ tham dự vào trận chiến tranh giành thiên hạ này, nhưng đó là chuyện thật lâu thật lâu sau này, chứ tuyệt đối không phải là hiện tại.

Diệp Ly trầm mặc một lúc lâu, mới gật đầu nói: “Đề nghị của Hách lan Vương Hậu rất thuyết phục ta rất, nếu Hách Lan Vương hậu đã thành tâm hợp tác, thì như vậy, ta cũng cảm thấy có thể.”

Đợi đến khi có được câu trả lời thẳng thắn như thế, thì lại khiến cho Hách Lan Vương hậu sửng sốt một chút. Trong ấn tượng của nàng, người Trung Nguyên luôn thích suy đi nghĩ lại gì đó rồi mới quyết định, dứt khoát như Diệp Ly lại hiếm thấy vô cùng, “Vương phi có thể tự quyết định sao?” Diệp Ly cười một tiếng, “Nếu ta không thể tự quyết định, thì chẳng phải Vương Hậu tới tìm ta để nói chuyện này là vô ích rồi sao?”

Hách Lan Vương Hậu hơi áy náy, “Vốn ta muốn nhờ Vương phi chuyển lời cho Định Vương thay ta thôi. Hơn nữa, ta cũng đã nghe nói Vương phi rất lợi hại, Định Vương phi có thể thuyết phục Định Vương giúp ta, vì có lẽ Định Vương sẽ không chịu hợp tác với ta. Người Trung Nguyên các ngươi luôn không thích nữ nhân nhúng tay vào những chuyện này mà.”

Diệp Ly cười nói: “Đúng là ta có thể làm chủ. Nhưng mà. . . Vương Hậu cũng nên cho ta nhìn thấy thành ý của Bắc Cảnh. Nếu không, sao Bản phi có thể tin tưởng Vương Hậu chứ?”

Hách Lan Vương Hậu gật gật đầu, lấy một cái hộp ra đặt xuống trước mặt Diệp Ly một cách vô cùng trịnh trọng, rồi nói: “Đặt trong này chính là Thánh vật của tổ tiên Bắc Cảnh ta, có được nó có thể đổi được tất cả tộc nhân của hai mươi sáu tộc của Bắc Cảnh làm cho ngươi một chuyện. Chỉ cần đưa ra, thì tất cả mọi người của Bắc Cảnh đều sẽ xông pha khói lửa để hoàn thành cho ngươi. Đây là bảo vật tôn quý nhất của Bắc Cảnh chúng ta. Tạm thời giao cho Vương phi làm đảm bảo.”

Diệp Ly mở ra, mặt trong của hộp được bọc da thú có hoa văn màu nâu, nhìn như da hổ. Trên da thú có một thanh đao ngắn, nhìn qua thấy hơi cũ kỹ, trên mặt có khắc rất nhiều vết tích đã bị mài mòn trở nên hơi mờ, hiển nhiên đã trải qua thời gian rất lâu. Chất liệu của thanh đao ngắn này không phải là thiết, không phải là đồng, cũng không phải là ngọc như thường nhìn thấy, ngược lại lại giống như được mài từ một loại đá nào đó. Mặc dù Diệp Ly không tin tưởng sự ràng buộc của Thánh vật, nhưng cũng biết có một vài dân tộc có một tín ngưỡng gọi là Thánh vật.

“Vương hậu không sợ ta không trả lại sao?”

Hách Lan Vương Hậu nghiêm mặt nói: “Nếu là như thế, thì cho dù Bắc Cảnh có phải hy sinh hết tất cả mọi người, cũng sẽ nghênh đón Thánh vật trở về. Nhưng ta tin tưởng Vương phi và Định Vương đều không phải là người như thế.”

Diệp Ly cất cái hộp, gật đầu nói: “Trễ nhất là ngày mai Bản phi và Vương gia sẽ cho Vương hậu một câu trả lời chắc chắn.”

Lúc này Hách Lan Vương Hậu mới nở ra một nụ cười, gật đầu nói: “Vậy liền cảm ơn Vương phi.”