“Tiểu thư! Tiểu thư, không hay rồi!”
Trong tiểu viện xinh đẹp nhưng tĩnhmịch, lộ ra có chút lạnh lẽo, thân ảnh màu xanh nhạt chạy vào trongphòng như một cơn gió. Khiến chuông gió treo bên cạnh cửa phát ra mộttràng tiếng vang đinh đang.
Trong một gian phòng trang nhã, một thân ảnh yểu điệu ngồi trước cửa sổ được mở một nửa, kim chỉ trong tay không có nửa điểm đình trệ cho dù có người tới quấy rầy. Chờ đến khi tiểu nha đầu thở dốc một hơi xong, nữ tử kia mới dừng thêu thùa, xoay người lạicười nói: “Có chuyện gì mà để cho muội kinh sợ như vậy?” Nữ tử có dungmạo xinh đẹp thanh tú, tao nhã, chỉ là trong đôi mắt lại mang vẻ linhhoạt và mẫn tuệ nhìn có chút không tương xứng với vẻ bề ngoài nhu nhượccủa nàng. Một thân áo lụa trắng, mái tóc dài được tùy ý vấn lên bằng cây trâm ngọc bích, nếu người ngoài thấy được chắc chắn sẽ khó tin tưởng nữ tử này đường đường là đích trưởng nữ của phủ Thượng thư.
“Tiểu thư! Ngài còn có tâm tình để thêuthùa sao. Ngài biết không. . . Ngài có biết ngài đã bị Lê vương từ hônrồi hay không!” Tiểu nha đầu đoạt lấy vật phẩm thêu thùa trong tay nữtử, nóng lòng dậm chân, từ ba ngày trước, sau khi Lê vương từ hôn, nàngsốt ruột đến sắp phát hỏa rồi, mà hết lần này đến lần khác tiểu thư nhànàng vẫn mang một bộ dạng việc không liên quan đến mình.
“Thanh Sương, Lê vương đã từ hôn từ bangày trước. Hiện tại muội mới cuống cuồng, có phải là phản ứng hơi chậmmột chút không?” Không so đo với hành động vô lễ của nàng ta, Diệp Lybuồn cười nhìn tiểu nha hoàn nhà mình.
“Tiểu thư!” Thanh Sương phát điên trừngmắt với tiểu thư nhà mình, “Muội không phải lo lắng vì Lê vương đâu.”Tiểu thư nhà nàng không để ý Lê vương thì nàng còn quản nhiều như vậylàm cái gì? Nhưng mà…”Ai nha, tiểu thư. Hoàng thượng lại tứ hôn chongài! Lão gia muốn ngài ra tiếp chỉ đấy.”
“Lại tứ hôn?” Diệp Ly ngẩn ra, vẫn không nhịn được mà nhíu nhíu mày, vốn cho rằng bị Lê vương lui hôn thì mìnhcó thể sống yên ổn được mấy năm nữa, dù sao thời đại này nữ tử nguyện ýbị lui hôn cũng không nhiều, “Nhà chúng ta chỉ là phủ Thượng thư màthôi, sao Hoàng thượng lại để ý nhiều như vậy?” Ba ngày trước bị từ hôn, ba ngày sau lại tứ hôn. Là Hoàng đế quá coi trọng phủ Thượng thư hay là vì nhìn nhà trai được ban hôn không thuận mắt?
Thanh Sương tức giận đỏ mắt, phẫn hậncắn răng nói: “Là Định vương! Nhất định là Đại tiểu thư xúi giục Hoàngthượng, từ nhỏ nàng ta đã thích ức hiếp tiểu thư rồi, hiện tại cư nhiên. . . cư nhiên lại khiến tiểu thư gả cho Định vương. Ô ô…”
Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu nhà mình, một nha đầu thích khóc như vậy thật sự là uổng phí cho cái tênThanh Sương này, “Được rồi, lời này chớ ra bên ngoài nói lung tung. Đithôi, đi ra tiếp chỉ.”
Phòng khách Diệp gia.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếuviết: Trưởng nữ Diệp thị Diệp Ly thông tuệ hiền thục, tài đức nhiều mặt, thiện lương. Đặc biệt tứ hôn cho Định quốc vương gia Mặc Tu Nghiêu làmchính phi. Chọn ngày tốt thành hôn. Khâm thử.”
Mọi người trong Diệp thị đồng thanh tạơn, thái giám truyền chỉ đưa thánh chỉ vào trong tay Diệp Ly, cười nói:“Chúc mừng Diệp phu nhân, chúc mừng Diệp tiểu thư .” Diệp Ly tiếp thánhchỉ, chịu đựng tiếng cười hơi chói tai của thái giám, hờ hững mỉm cườinói: “Đa tạ công công, cảm phiền công công.” Thái giám truyền chỉ cóchút kinh ngạc nhìn Diệp Ly, nghe nói nữ nhi thứ ba của Diệp gia ở trong kinh thành có thanh danh là thiên kim ba không, không tài – không mạo – không đức. Nhưng mà nhìn nữ tử trước mắt này, tuy rằng không sánh bằngDiệp chiêu nghi diễm lệ đa tình trong cung, cũng không bằng Diệp gia tứtiểu thư tuyệt sắc vô song, được xưng mỹ nữ đệ nhất kinh thành, nhưngcũng là một giai nhân thanh lệ hiếm có. Hơn nữa cử chỉ ung dung, lời nói có độ, nơi nào giống như Diệp chiêu nghi đã từng nói không biết tiếnthoái, thứ không lên được mặt bàn? Nhìn thoáng qua mọi người Diệp gia ởmột bên không chút che dấu vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tháigiám truyền chỉ đã rõ ràng, tuy rằng có chút thương tiếc cho vị Diệptiểu thư này, nhưng đó cũng không phải là chuyện mà một thái giám như ông có thể quản được, liên thanh nói không dám rồi cáo từ .
Chủ mẫu của Diệp gia ân cần để quản giatự mình tiễn người ra cửa, mới liếc xéo Diệp Ly một cái, ra vẻ từ áicười nói: “May mắn Hoàng thượng thánh minh, lại ban cho Tam tiểu thư một mối hôn sự tốt khác. Bằng không…” Bằng không một nữ nhân bị từ hôn thìsao có thể gả ra ngoài được.
Sắc mặt Diệp Ly như thường, trong lòngcười lạnh. Hôn sự tốt, cho rằng nàng không thích ra cửa thì cái gì cũngkhông biết sao, Định vương Mặc Tu Nghiêu kia năm mười tám tuổi bị trọngthương hai chân tàn tật, dung mạo bị hủy, từ đó triền miên trên giườngbệnh. Lúc trước từng lấy qua hai chính phi, nhưng một người vào cửakhông đến nửa tháng ngoài ý muốn đã bị chết đuối, một người khác thìtrong đêm động phòng hoa chúc bị kich hãi quá độ mà chết. Có lời đồn nói là bởi vì nhìn mặt của Định vương mà đang sống sờ sờ bị dọa chết. Nếukhông phải như thế, bằng thân phận và địa vị của Định vương sao đã haimươi lăm tuổi rồi mà còn chưa có chính phi, “Phu nhân nói phải. Mặc kệthế nào thì Định vương cũng là nhất phẩm thế tập vương gia*(cha truyền con nói chứ không phải là do vua ban), quả thật là Ly Nhi trèo cao.”
Sắc mặt của chủ mẫu Diệp gia cứng lại,nhìn Diệp Ly một cái mới nói: “Đã biết rõ thì hãy chuẩn bị gả đi, khôngcần khiến phủ Thượng thư chúng ta mất mặt. Qua mấy ngày nữa Tứ muội củacon cũng xuất giá, mấy ngày nay trong phủ thật sự rất bận.”
“Ta biết, để cho phu nhân quan tâm rồi.”
“Ta là chủ mẫu của Diệp gia, đương nhiên phải quan tâm chuyện này.” Chủ mẫu Diệp gia nói, nhìn thần sắc thongdong của Diệp Ly khẽ hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Diệp Ly mỉm cười nhìn chủ mẫu Diệp giarời đi, nhíu mày không nói chuyện. Tuy nàng là đích nữ của Diệp gia,nhưng không phải là con do chủ mẫu Vương thị bây giờ sinh ra. Mà là concủa Diệp thượng thư với vợ chính thức Từ thị sở sinh, Từ thị xuất thânthư hương thế gia, sau khi sinh Diệp Ly thì thân thể vẫn luôn không tốt. Diệp thượng thư lại quay qua sủng ái vị thiếp thất Vương thị vào cửatrước, ngay cả quyền hành trong phủ cũng giao cho Vương thị sau khi Từthị bị bệnh nặng. Năm Diệp Ly bảy tuổi Từ thị quy thiên, cũng vào thờiđiểm đấy, Diệp Ly mới biến thành Diệp Ly hiện tại. Sau khi Vương thịđược phù chính*(từ thiếp thất lên làm vợ ) sợ người khác nóinàng khắt khe với đích nữ của vợ cả, nên cũng không dám ngược đãi nàngthế nào, nhưng thỉnh thoảng làm khó dễ thì khẳng định không thể thiếuđược, đều bị Diệp Ly bất động thanh sắc hóa giải từng cái, bởi vậy cũngkhiến Vương phu nhân nhìn nàng càng không thấy thuận mắt .
“Tam tỷ, chúc mừng tỷ.” Vương thị vừađi, mấy vị cô nương khuê các của Diệp gia còn ở đây đều lập tức vâyquanh , trên mặt mang đủ các loại thần sắc thương hại, vui sướng khingười gặp họa nói lời chúc mừng. Mở miệng đầu tiên chính là Lục tiểu thư Diệp Lâm, nàng là nữ nhi thứ xuất, từ nhỏ thích vây quanh mấy đích nữdo Vương thị sinh, thuận tiện thỉnh thoảng khiến Diệp Ly buồn bực để lấy lòng mấy đích nữ do Vương thị sở sinh. Diệp Ly bình thường không muốnso đo cùng nàng ta. Đó chỉ là thủ đoạn sinh tồn của thứ nữ mà thôi, chỉcần đừng quá phận nàng cũng không muốn so đo với một cô bé mới mườituổi.
“Tam tỷ có cái gì đáng để chúc mừng, gảcho Định vương đấy, nghĩ đã thấy đáng sợ rồi. Định vương kia vừa tàn tật lại vừa xấu, còn dọa chết một vương phi, nói không chừng vương phi đầutiên cũng là do hắn ta hại chết đấy. Chúng ta phải chúc mừng Tứ tỷ mớiđúng, chưa đến một tháng nữa Tứ tỷ chính là Lê vương phi rồi.” Ngũ tiểuthư Diệp San lấy lòng nhìn Tứ tiểu thư có danh xưng mỹ nữ đệ nhất kinhthành Diệp Oánh, trong mắt không thể che hết tia hâm mộ và ghen tị.
Diệp Oánh chính xác không hổ là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, lông mày lá liễu, mắt tựa thu thủy, dung nhan như ngọc không chỗ nào không để lộ sự tinh xảo tuyệt mỹ, nhất cử nhất động đềuđể cho người muốn thương tiếc, mềm mại và tao nhã. Chỉ là mềm mại nhưvậy đối với Diệp Ly kiếp trước đã nhìn qua vô số mỹ nhân thì trong mắtnàng đã thiếu đi vài phần kinh diễm rồi.
“Mọi người đều là tỷ muội, cái gì màchúc mừng với không chúc mừng đấy. Tương lai nương nhất định sẽ thay Ngũ muội và Lục muội tuyển một lang quân như ý.” Diệp Oánh nói khẽ, âmthanh mềm nhẹ dễ nghe, hơi thở thơm như hoa lan, nhất cử nhất động đềumang phong tư khiến người mê muội, mọi người nhìn thấy thế thì tronglòng lại lan tràn ghen tị, “Ngược lại Tam tỷ, chuyện Lê vương. . . Mongrằng tỷ thứ lỗi.” Ánh mắt dịu dàng, tràn đầy áy náy nhìn Diệp Ly, DiệpLy hào phóng cười, cười nói với Diệp Oánh: “Không sao, cứ coi như ta vàLê vương vô duyên đi. Cũng không thể vì nam nhân mà phá hỏng tình cảm tỷ muội của chúng ta, đúng không?”
Diệp Oánh ngẩn ra, không nhìn thấy đượcphản ứng như trong dự liệu khiến nàng có chút không cam lòng. Vốn cho là ba ngày trước khi nhận được tin tức từ hôn thì nàng ta sẽ đau khổ,nhưng khiến Diệp Oánh vô cùng thất vọng là Tam tỷ này của nàng chỉ trầmmặc trong chốc lát, rồi nói câu “đã biết” sau đó đi thẳng về phòng nghỉngơi. Hôm nay gặp lại cũng không thấy thần sắc có nửa điểm tiều tụy. Lêvương chính là lang quân như ý mà các tiểu thư khuê các trong kinh thành tha thiết ước mơ, nàng không tin nàng ta thật sự không khó chịu! Saumột lát mặt mới hiện lên e lệ rụt rè cười yếu ớt nói: “Ta biết Tam tỷthương ta nhất. Về sau nếu Tam tỷ có gì khó xử có thể đến Lê vương phủtìm Oánh nhi.”
Diệp Ly nhàn nhạt đáp ứng, chẳng muốn đi nhìn vẻ đắc ý khó che dấu trên mặt nàng ta. Cáo biệt một đống tỷ muộikhông thể chờ được vội vã muốn nàng ngột ngạt, Diệp Ly mang Thanh Sươngbước chậm đi về phía tiểu viện của chính mình. Một đường Thanh Sương vẫn bất bình nói nhỏ , “Tứ tiểu thư có ý tứ gì, rõ ràng là nàng ta cướp Lêvương, còn ở chỗ ấy làm bộ làm tịch, thực là khiến người ta ghê tởm!”
Diệp Ly xoay người buồn cười nhìn nàng,“Được rồi, để cho người khác nghe được thì cẩn thận da thịt muội phảichịu đau đấy. Ta thật sự thấy gả cho Lê vương hay là gả cho Định vươngcũng đều không sao cả.”
“Sao có thể không sao cả? !” Thanh Sương trừng mắt với nàng, “Lê vương nổi danh trong kinh thành là công tử vănnhã, đệ ruột của Hoàng thượng. Định vương thì ai chẳng biết là người hai chân tàn tật, mặt mũi bị hủy, bệnh nặng quấn thân . . . Ách. . .” Nghĩđến Định vương sắp trở thành tướng công của tiểu thư nhà mình, ThanhSương cố gắng nuốt hai chữ phế vật trở về.
“Vậy thì có thể như thế nào?” Diệp Lynhíu mày, buồn cười nhìn Thanh Sương, “Chẳng lẽ nào ngươi thấy Lê vươngcó bộ dạng tuấn tú, muốn cùng ta gả đi làm di nương?” Bộ dạng tuấn haykhông tuấn Diệp Ly không có hứng thú muốn biết, tuy rằng nghe nói vị hôn phu trước đây của nàng có danh xưng tứ đại mỹ nam kinh thành. Nhưngnhân phẩm của Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ không tốt hơn Định vương. Tin tức Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh gian díu với nhau không phải là nàng chưa nghe nói qua, nhưng Mặc Cảnh Lê nhất định phải chờ đến ngày kết hôn mới tớitừ hôn thì động cơ và tâm tình của hắn khiến người ta phải suy nghĩ sâuxa rồi. Nghĩ đến đây. . . thời điểm này Hoàng thượng tứ hôn mình choĐịnh vương ngay sau khi bị từ hôn thì cũng cần phải suy nghĩ tâm tư củahắn rồi. Thông tuệ hiền thục, tài đức nhiều mặt, lương thiện. . . Trongkinh thành không ai không biết tam tiểu thư Diệp gia có tiếng dung mạoxấu xí, tài hoa kém cỏi, nữ công vụng về, là thiên kim ba không? Là nóinàng thiên kim ba không rất xứng với Định quốc vương gia phế vật sao?
“Tiểu thư!” Thanh Sương đỏ bừng mặt, dậm chân, “Mới không cần! Thanh Sương tình nguyện gả cho nô tài, gã sai vặt cũng không cần làm di nương.” Quan trọng nhất là nàng tuyệt đối sẽkhông làm di nương của tướng công của tiểu thư nhà mình. Mẫu thân ThanhSương vốn là thị thiếp của gia đình giàu có, phụ thân mất sớm, sau đó mẹ con các nàng bị chính phòng đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường, mẫuthân Thanh Sương bệnh chết, nàng suýt nữa bị người bán vào thanh lâu,may mắn được tiểu thư mua lại, còn ban thưởng tên Thanh Sương, dạy mìnhđọc sách viết chữ, Thanh Sương không phải người vong ân phụ nghĩa, phầnân tình này nàng vĩnh viễn sẽ không quên.
Thấy tiểu nha đầu nôn nóng đến sắp hỏng, Diệp Ly nhịn không được cười ra tiếng, “Được rồi, nói giỡn một chútcũng không được sao?”
“Tiểu thư…"