Bạch Nhược Châu mở miệng định oán trách, nào ngờ nhân cơ hội đó người đàn ông đểu cán này ngay lập tức trượt đầu lưỡi ranh ma vào sâu bên trong khoang miệng nông cạn của cô gái.
Tránh tình trạng mèo hoang nhỏ trả đũa, Mộ Trạch Vũ một tay vẫn trói chặt lấy hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại đưa lên nắm chặt hai bên mặt của cô, ngăn không cho cơ hàm tiếp xúc lại với nhau.
Khoang miệng tràn ngập mùi vị xa lạ, pha trộn với hương vị của người thiếu nữ, Mộ Trạch Vũ táo bạo cắn miết lấy đôi môi anh đào khiến chúng sưng phù, sau đó đầu lưỡi lướt đảo trêu chọc đầu lưỡi đinh hương. Cháo đảo liên hồi, hệt như đang thôi thúc vị ngọt của mật tiết ra.
Mùi hương của người thiếu nữ lan toả khiến cho thần trí của Mộ Trạch Vũ càng thêm mê mẩn, tham lam càn quét hết dưỡng khí trong khoang miệng của cô gái.
Nụ hôn cuồng bạo, triền miên không dứt càng làm cho toàn thân cô gái nhỏ bốc hoả. Tứ chi bách hải hệt như có dòng điện phân tán khắp mọi nơi, Bạch Nhược Châu rùng mình, muốn đứng thăng bằng bằng hai chân nhưng không hiểu sao trong người cô không còn chút sức lực nào.
Bất đắc dĩ, Bạch Nhược Châu ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông. Mộ Trạch Vũ được nước lấn tới, tay buông xuống vòng ra sau lưng ôm trọn lấy vòng eo tinh tế của cô gái, đầu lưỡi gian xảo quấn quýt truy đuổi chiếc lưỡi mềm mại kia, âm thanh ướt át vang vọng trong căn phòng.
Gã đàn ông đểu cán không biết giữ liêm sỉ kia ngày càng bộc lộ rõ bản chất cầm thú của mình, Mộ Trạch Vũ ôm chặt lấy thắt lưng của người thiếu nữ dính chặt lên cơ bụng rắn chắc của mình, không ngừng ma sát phần đùi, tiếp xúc mờ ám vào khu căn cứ bí mật, đoá hoa mẫn cảm dưới những động tác gián tiếp ngay lập tức thẹn thùng, mật hoa bài tiết được đẩy ra, thẫm đẫm một mảng nhỏ quần bảo hộ.
Không dừng lại ở đó, đôi môi mỏng bạc tình di chuyển xuống phía dưới, lướt qua chiếc cổ trắng ngần, đặt vô số nụ hôn lên bờ vai quyến rũ, sau cùng dừng lại cắn mạnh lên xương quai xanh thanh mảnh.
Những nơi môi lưỡi người đàn ông lướt qua đều lưu vết hồng mờ ám đè lên dấu răng đêm qua mà anh đã để lại, trông đầy sắc tình cuốn hút.
Mộ Trạch Vũ dùng răng tháo gỡ chiếc nơ con bướm trước ngức của cô xuống, toan tính thưởng thức hương vị của trái quả chín ngọt ngào. Nào ngờ Bạch Nhược Châu hốt hoảng giãy giụa, cả người căng cứng như đang ngăn cản hành động mờ ám tiếp theo của người đàn ông.
''A… đừng… Mộ Trạch Vũ! Dừng lại, em lạnh!''
Lời nói của cô vừa dứt ngay lập tức có hiệu nhiệm, Mộ Trạch Vũ buông tay cô ra, trên cổ tay cô lúc này sớm đã bị nắm chặt in dấu năm đốt ngón tay. Mộ Trạch Vũ ngẩng người, quét mắt nhìn kiệt tác ngay trước mặt mình.
Đến bây giờ người đàn ông mới có cơ hội được ngắm nhìn cơ thể của người thiếu nữ ở góc độ gần như thế này. Chiếc váy màu xanh ngọc bị ướt ôm sát người cô, tôn lên cơ thể đẹp kiều diễm, vòng một nở nang, vòng hai thon gọn cùng với vòng ba đầy đặn. Dáng vẻ của cô chẳng khác gì một tiểu yêu nữ xuống trần thế để quyến rũ anh, khiến cho anh sa ngã vào con đường phạm tội.
Cũng may người đàn ông biết điều, nhẫn nhịn chờ đợi đến khi thời gian thích hợp, có cơ hội được nếu thử sức hút yêu kiều của cơ thể cô.
Mộ Trạch Vũ rời khỏi cơ thể mỹ miều của người con gái, trên gương mặt điển trai lúc này đã xuất hiện rặng mây hồng mờ ảo. Anh tỏ vẻ ái ngại, thấy cô gái nhỏ vẫn nhìn mình đăm chiêu không rời mắt, Mộ Trạch Vũ khẽ hắng giọng.
"Muốn tôi thay đồ hộ sao?"
Bạch Nhược Châu hiểu hàm ý trong lời nói của anh, lắc đầu rối rít.
"Đương nhiên là không cần! Em không mượn! Anh mau ra ngoài đi!"
"Đây là phòng của tôi!"
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt đầy háo sắc, đầu lưỡi vươn ra liếm môi dưới đầy cám dỗ, nụ cười đầy khiêu khích.
"Dù sao cũng hôn rồi, cơ thể của em tôi cũng nhìn qua. Thậm chí trên người em đâu đâu đều có dấu vết mà tôi để lại. Vậy thì tôi cũng không ngại giúp em thay đồ đâu!"
Bạch Nhược Châu da mặt mỏng vô cùng, bị lời nói trêu chọc của người đàn ông mà hai bên gò má ửng hồng, vành tai mẫn cảm nóng ran.
Ngón tay cắt tỉa gọn gàng đang không ngừng bấm vào lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ cúi gằm xuống che đi dáng vẻ thẹn thùng, nhỏ giọng nói.
"Anh không ngại nhưng mà em ngại!"
Khuôn mặt của ai kia tiến sát lại gần cô hơn, hơi thở nóng rực vào vào da mặt Bạch Nhược Châu.
"Có qua phải có lại!"
Được một lần đòi hỏi, liền không để ý liêm sỉ của mình, người đàn ông không biết xấu hổ kia muốn những thứ xa vời hơn.
"Anh... anh không cần mặt mũi nhưng em thì cần!"
Cô gái nhỏ đương nhiên hiểu được hàm nghĩ trong từng cử chỉ cũng như câu nói của anh, cô hận không tìm được khẽ hở nào để mà chui xuống trốn tránh đi ánh mắt đầy háo sắc của loài lang sói kia.
"Vì thế cho nên... anh đợi ở bên ngoài đi! Em vào thay đồ trước!"
Bạch Nhược Châu nhắm mắt làm liều, vội vã vươn tay ra với lấy túi đồ trong tay của người đàn ông nhưng lại bị anh giữ chặt lại không cho cô lấy.
"Anh..."
Cô ấm ức ngẩng đầu lên nhìn Mộ Trạch Vũ, giọng nói mềm mại hệt như rót mật vào tai, hết lời năn nỉ đối phương.
"Chú nhỏ, anh nỡ lòng nào muốn em bị cảm lạnh sao?''