Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 341




“Ám Hà tới ám sát Đổng thái sư?” Diệp Nhược Y nghe Tư Không Thiên Lạc đưa tin về, kinh hãi tới nhảy dựng lên: “Thật quá càn rỡ.”

“Ai cũng biết Đổng thái sư không can thiệp vào tranh chấp, trước nay chưa bao giờ ủng hộ hoàng tử nào. Năm xưa trước khi Minh Đức Đế đăng cơ đã vậy, bây giờ cũng thế. Giết ông ta không ảnh hưởng tới tranh đoạt ngôi báu nhưng lại khiến toàn bộ triều đình và thiên hạ đều dính một đòn nặng.” Tiêu Sắt nói.

Diệp Nhược Y cau mày: “Chẳng lẽ hôm đó Đổng thái sư tới Thiên Kim Thai dự tiệc nên bọn chúng cho rằng Đổng thái sư đứng về phía chúng ta?”

“Nếu bọn chúng ngây thơ như vậy đã chẳng thể sống được đến bây giờ. Căn cứ theo tin tức trước kia của ngươi, Ám Hà bị Bạch Vương lôi kéo?” Tiêu Sắt đáp.

“Đúng vậy, bất luận chặn đánh Lý Hàn Y ở núi Lạc Lôi hay Đường gia bảo cố gắng hủy diệt Lôi môn, quanh đó đều xuất hiện bóng dáng vị Bạch Vương bịt khăn trắng. Chắc Ám Hà bị hắn lôi kéo, thế nhưng...” Diệp Nhược Y lấy làm khó hiểu: “Với tính cách của Bạch Vương Tiêu Sùng, hắn sẽ không làm chuyỆn như vậy.”

“Đúng là sẽ không. Khi còn bé ta từng đi học trong Tắc Hạ học cung. Khi đó tiên sinh tế tửu chính là Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên dùng tên giả. Ông ấy từng bảo chúng ta chọn đạo đế vương của mình. Nhị ca chọn theo quân đạo, cái gọi là quân đạo chính là trọng đức hạnh, giảng nhân nghĩa, dùng hiền đức thu phục người. Còn lão thất chọn theo bá đạo, bá đạo vốn là vua trong thời loạn lạc, lấy võ phục người, lấy đao thi pháp; nhưng lão thất lại nói bất luận triều đại nào đều là thời loạn lạc. Song Tạ Tuyên không trách hắn. Tuy vì đế vị nên nhị ca luôn ngăn cản ta vào kinh nhưng hắn sẽ không ruồng bỏ quân đạo của mình, chắc chắn hắn không giết thái sư.” Tiêu Sắt gật đầu.

“Năm đó ngươi chọn đạo gì?” Diệp Nhược Y tò mò hỏi. Tiêu Sắt cười một tiếng: “Ta chọn đạo hiệp khách.” “Đạo hiệp khách?” Diệp Nhược Y kinh ngạc.

“Cầm kiếm tung hoành giang hồ, say rượu trên lầu cao. Năm đó ta mới mười một tuổi, đó là chuyỆn ta muốn làm nhất lúc bấy giờ.” Tiêu Sắt gõ nhẹ tay lên bàn.

Diệp Nhược Y cười nói: “Nghe giống mấy lời của Lôi Vô Kiệt.”

“Ta nghe có người nhắc đến mình.” Lôi Vô Kiệt nhanh chóng bước vào: “Diệp cô nương gọi ta làm gì?”

Diệp Nhược Y mỉm cười yêu kiều: “Chẳng qua nghe Tiêu Sắt kể chuyỆn hồi bé, cảm thấy có vẻ giống ngươi.”

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc nhìn Tiêu Sắt lười biếng ngồi đó, khinh thường nói: “Cái tên ông cụ non này mà giống ta á?”

“Ông cụ non?” Diệp Nhược Y che miệng cười trộm.

Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Ngươi nhìn hắn xem, lúc nào cũng giữ cái vẻ lười biếng như chó ấy, không phải ông cụ non thì là gì?”

“Vớ vẩn.” Tiêu Sắt ngáp một cái, ra vẻ không muốn để ý tới hắn.

“Công tử, có khách tới.” Từ quản gia đứng ngoài sảnh chính, cung kính nói. “Khách nhà ai?” Diệp Nhược Y hỏi.

“Là vị tiểu thần y đang chữa bỆnh cho bỆ hạ và tam công tử của Thanh Châu Mộc gia.” Từ quản gia đáp.

Tiêu Sắt gật đầu: “Cho họ vào đi.”

Hoa Cẩm thản nhiên đi đằng trước, Mộc Xuân Phong cõng một hòm thuốc nhỏ hùng hục theo phía sau. Cảnh tượng này khiến đám người Tiêu Sắt ngây ngốc.

“Chẳng biết lão gia tử của Thanh Châu Mộc gia mà thấy cái đức hạnh này của Mộc Xuân Phong, liệu có còn muốn trao chức gia chủ cho hắn không.”

Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái.

“Hoa thần y.” Tiêu Sắt đứng dậy chào.

Hoa Cẩm nhướn mày: “Nghe như kiểu gọi một lão già vậy?”

“Gọi sư phụ ta là thần y thôi.” Mộc Xuân Phong hắng giọng một cái.

Hoa Cẩm rất hài lòng với câu này của Mộc Xuân Phong, nhón chân lên vỗ vai Mộc Xuân Phong một cái: “Nói hay lắm.”

Mộc Xuân Phong vội vàng cúi người theo động tác của Hoa Cẩm: “Cảm ơn sư phụ đã khen.”

Mọi người xung quanh thấy cảnh này không khỏi nổi da gà, Lôi Vô Kiệt giễu cợt: “Năm xưa gặp Mộc huynh trên thuyền, chỉ thấy phong lưu phóng khoáng.

Hôm nay gặp lại mới thấy Mộc huynh trong phương diện nịnh nọt, cũng rất có thiên phú.”

Hoa Cẩm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, tay rung nhẹ. Lôi Vô Kiệt cười he he, mũi châm bạc nhỏ bé tan thành nước trước mặt hắn:

“Thần y, ta không còn là bỆnh nhân trong Kiếm Tâm trủng nữa, lại muốn châm

vào huyỆt câm của ta à?”

Hoa Cẩm giận tới giậm chân một cái: “Chúng ta đi!”

Diệp Nhược Y thở dài: “Lôi Vô Kiệt, ngươi cùng tuổi với thần y à?”

“Sư phụ, chúng ta không chấp hắn.” Mộc Xuân Phong vội vàng kéo Hoa Cẩm lại.

Tiêu Sắt đi tới: “Thần y, gần đây bỆnh của phụ hoàng ta sao rồi?”

“Tâm bỆnh chưa trừ, bách bỆnh khó chữa. Ta đã chữa khỏi cho phụ hoàng ngươi, nhưng nó luôn tái phát, e rằng chuyỆn trong lòng không bỏ xuống được.

Nhưng ta nghi ngờ, trong cung còn ẩn giấu một vị thần y.” Hoa Cẩm

cau mày nói ra suy đoán của mình. “E rằng bỆnh tình của bỆ hạ tái phát nhiều lần có liên quan tới hắn.”

“Có người đang hạ độc?” Tiêu Sắt cả kinh.

“Nếu là hạ độc chắc chắn ta đã phát hiện, là một cách rất vi diệu, ta cũng khó lòng mô tả.” Hoa Cẩm thở dài: “Mấy hôm trước ta phát hiện trong đồ

ăn có điểm mờ ám, hôm qua lại tìm thấy thuốc lạ trong khi xông hương.

Hôm nay trước khi ra ngoài phát hiện trên giường của hoàng đế bỆ hạ có con bọ cạp nhỏ. Cứu một người cần thời gian rất lâu, nhưng giết người chỉ

cần một khắc.”

“Quỷ Y Dạ Nha.” Diệp Nhược Y nghĩ tới một cái tên.

“Ta cũng nghĩ tới vị sư thúc chưa từng gặp mặt này.” Hoa Cẩm lắc đầu: “Tuy ta sẽ tăng cường cảnh giác, chắc chắn sẽ bảo vỆ phụ hoàng của ngươi

không gặp vấn đề gì; nhưng ngươi phải tìm ra vị sư thúc này của ta. Ta còn phải về nhà, Thiên Khải thành quá buồn chán.”

“Thanh Châu Vân Gian rất thú vị!” Mộc Xuân Phong vội vàng nói. Hoa Cẩm lườm hắn một cái, lại nhìn Tiêu Sắt: “Còn một việc.” “ChuyỆn gì?”

“Có một người trông như học sinh tới tìm ta, nhưng ta nghe người khác gọi hắn là công công gì đó, tuy ta cảm thấy không giống lắm. Hắn nhờ ta tới xem bỆnh cho một người, ta không biết có nên đáp ứng không. Ta hỏi Lan NguyỆt Hầu, hắn lại bảo ta tới hỏi ngươi.”

“Tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc công công.” Diệp Nhược Y và Tiêu Sắt nhìn nhau. “Hắn muốn ngươi chữa cho ai?”

“Hắn nói là một người mù, khi còn bé uống một chén nước của người khác, sau đó không nhìn được. Bây giờ đã hơn hai mươi năm, không biết ta có chữa được không.” Hoa Cẩm nói.

"Bạch Vương Tiêu Sùng." Diệp Nhược Y cau mày. “Ngươi có chữa được không?” Tiêu Sắt hỏi.

Hoa Cẩm suy nghĩ một chút: “Nếu mới mù không bao lâu, ta thi châm ép độc ra là được. Nhưng đã mù hai mươi năm, có lẽ phải đổi một đôi mắt mới được.”

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Thần y, ngươi đang nói đùa ư? Mắt cũng đổi được à?”

Hoa Cẩm lười để ý tới hắn, trực tiếp hỏi Tiêu Sắt: “Ngươi nói đi, chữa hay không?”

“Ngươi là thầy thuốc, chữa bỆnh cứu người vốn là chuyỆn ngươi nên làm.

Huống chi người kia rất nhiều tiền, không sợ không trả được tiền xem bỆnh cho ngươi. Nếu ngươi chữa được...” Tiêu Sắt vừa nói đến đây lại bị

Diệp Nhược Y ngắt lời: “Tiêu Sắt, không được!”

Tiêu Sắt xua tay: “Không sao. Nhưng khi ngươi chữa nhớ nói, là ta bảo ngươi tới.”