Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 310




Đám người Tiêu Sắt được người hầu dẫn lên tầng. Tầng dưới của Thiên Kim Thai là sòng bạc, tầng trên lại là gian phòng thanh nhã, chỉ có điều âm thanh vang lên trong phòng... có vẻ không được thanh nhã cho lắm.

Tư Không Thiên Lạc đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Đây là nơi không thô tục mà ngươi nói đấy à?”

“Ăn uống chơi gái đánh cược đều là dục vọng của con người.” Tiêu Sắt hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố nghiêm túc: “Đại tục tức đại nhã, Điêu Lâu Tiểu Trúc cố khoác vẻ phong nhã lên mình mới là thô tục.”

“Đến rồi.” Người hầu dừng lại, cúi người nhường lối. Trên tấm biển của gian nhà viết hai chữ - Tiêu Kim. “Mời các vị.” Cửu Cửu Đạo đẩy cửa ra.

Tư Không Thiên Lạc nhớ lại những âm thanh vang lên trong các gian phòng trước, không nhịn được quay đầu sang một bên, chỉ e thấy thứ

không nên thấy.

“Lục hoàng tử, tạm biệt đã bốn năm, nhưng phong thái vẫn hiên ngang như xưa.”

Không có tiếng oanh oanh yến yến mà là một giọng nam trầm trầm. Tư Không Thiên Lạc quay đầu nhìn sang, phát hiện một người mặc y phục sáng

sủa, bên hông đeo một cái đai bạc, hai bên là hai cô gái tuyỆt sắc, đang châm trà

quạt gió cho hắn.

Cửu Cửu Đạo thức thời tránh sang một bên, đám người Tiêu Sắt đi vào trong phòng. Tiêu Sắt lười biếng nói: “Nhị Gia vẫn mạnh khỏe chứ? Ta đột nhiên viếng thăng, chẳng hay có khiến ngươi mất nhã hứng không?”

Nam tử phúc hậu mỉm cười, nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm: “Nhã hứng? Nhã hứng thưởng thức trà ư?”

Cửu Cửu Đạo hạ giọng nói: “Nhị Gia, giường chiếu sau lưng ngươi còn chưa thu dọn đâu đấy?”

Tuy giọng của Cửu Cửu Đạo rất nhỏ nhưng những người trong phòng này đều là cao thủ, cũng nghe rất rõ ràng. Tư Không Thiên Lạc ngẩng đầu nhìn

lên, quả nhiên thấy cái gường bừa bãi, xem ra vừa trải qua một hồi mây mưa.

“Khụ khụ.” Nam tử phúc hậu kia hắng giọng, giả bộ không nghe được, nhẹ nhàng đẩy chén trà trước mặt về phía trước. “Lục hoàng tử, uống trà...

Ừm? hay là Vĩnh An Vương điện hạ, uống trà nhé?”

“Gọi ta là Tiêu Sắt.” Tiêu Sắt ngồi xuống trước mặt hắn: “Bây giờ ta tên thế.”

“Tên rất hay, có chút ý thơ.” Nam tử phúc hậu nhìn những người sau lưng Tiêu Sắt: “Mấy vị này, một người chắc là thiên kim của Diệp tướng quân?”

Diệp Nhược Y mỉm cười nói: “Trước đây ta chỉ ở phủ tướng quân với Tuyết Lạc sơn trang, nghĩ mình không ra mặt ở bên ngoài bao giờ, nhưng sao ai ai cũng biết ta vậy?”

“Ta từng gặp phụ thân của cô.” Nam tử phúc hậu mỉm cười: “Đương nhiên không có ý nghĩa gì, bởi vì trông cô chẳng giống ông ấy chút nào.

Nhưng rất trùng hợp, ta đã gặp cả mẫu thân của cô.”

“Ta cũng từng gặp phụ thân và mẫu thân của ngươi.” Nam tử phúc hậu quay sang nhìn Lôi Vô Kiệt: “Chắc ngươi là Lôi Vô Kiệt, con trai của Thanh Long Thủ Hộ và Trụ Quốc tướng quân.”

Lôi Vô Kiệt nghe vậy càng thêm cung kính, cúi đầu nói: “Đúng vậy.”

“Ta còn gặp cả phụ thân cô, cả mẫu thân cô nữa.” Nam tử phúc hậu lại nhìn sang Tư Không Thiên Lạc, ánh mắt mang thêm vẻ ôn nhu: “Ta từng yêu mẫu thân của cô.”

Mọi người kinh ngạc.

Sau đó lại nghe nam tử phúc hậu kia thở dài não nề: “Đáng tiếc, ngay ngày thứ hai sau khi ta thể hiện tình yêu đã bị phụ thân của cô đánh cho một trận. Sức mạnh của người dùng thương trên thế gian, mình hắn chiếm tám phần. Tuy lúc đó hắn còn chưa phải Thương Tiên nhưng ta vẫn bị đánh rất

thảm. Đúng đúng đúng, chính là thanh Ngân NguyỆt thương trong tay cô đấy.”

Sắc mặt Tư Không Thiên Lạc hơi lúng túng, đành nói: “Ta thay mặt phụ thân nói xin lỗi ngài.”

Nam tử phúc hậu kia gật đầu một cái, thầm nghĩ cô bé trước mặt lễ phép hơn tên Tư Không Trường Phong kia nhiều.

“Nhưng nếu ta là mẫu thân ta, chắc ta cũng sẽ chọn phụ thân.” Tư Không Thiên Lạc bồi thêm một câu.

Chén trà trước mặt nam tử phúc hậu kia lập tức vỡ tan, nước trà nóng bỏng văng tung tóe. Nam tử phúc hậu thở dài, giơ ngón tay ra vạch một cái. Chỗ

nước trà kia đã biến thành mảnh băng rơi trên mặt đất. Võ công thật cao cường.

“Đồ Nhị Gia đừng nổi giận.” Tiêu Sắt đẩy chén trà của mình tới, quay đầu sang phía mọi người: “Đây là chủ nhân của Thiên Kim Thai, Đồ Nhị Gia.”

“Đồ Nhị Gia, vậy chẳng phải còn có Đồ Đại Gia?” Lôi Vô Kiệt tò mò hỏi. Sắc mặt Tiêu Sắt cứng đờ.

Cửu Cửu Đạo ho khan một tiếng.

Hai cô gái tuyỆt sắc đang hầu hạ vô thức lui lại một bước.

Nhưng nụ cười của Đồ Nhị Gia lại chẳng hề thay đổi: “Trước kia có tên Đồ Đại Gia, nhưng sau đó bị ta giết rồi.”

“Được rồi, tán gẫu đến đây thôi.” Tiêu Sắt cao giọng ngắt lời bọn họ, nghiêm mặt nói: “Nhị Gia, ta tới tìm ngươi là có chuyỆn cần ngươi giúp đỡ.”

“Ngươi cần ta giúp, vậy chắc chắn là chuyỆn phiền toái rồi.” Đồ Nhị Gia âm u nói.

“Không phiền toái, chỉ là làm một bữa cơm thôi.” “Bữa cơm gì?” Đồ Nhị Gia kinh ngạc

“Chẳng qua là một chút Tú Hoa Cao, một chút quả Nhạc Tiên Càn, một chút Lũ Kim Hương Dược, một chút Điêu Hoa Mật Tiên, một chút Thế

Hương Hàm Toan, một chút Bô Tịch, lại thêm mười lăm bình rượu, một bình hai loại, cùng với sáu món đồ cay, mười món nhắm rượu, thêm hai mươi món ăn ngon, mà thôi.” Tiêu Sắt cố ý thêm hai chữ cuối.

Đồ Nhị Gia cười một tràng rồi thở dài nói: “Hay cho chữ ‘chẳng qua’ với ‘mà thôi’. Ngươi có biết mình đang nói tới cái gì không? Đó là ngự thiện. Còn là ngự thiện chiêu đãi đặc sứ tôn quý nhất.”

“Không, không giống. Mấy tên ngu xuẩn ngự trù không làm được hương vị ở nơi này. Đầu bếp của Thiên Kim Thai có trải mắt ra khắp Thiên Khải vẫn có thứ hạng.” Tiêu Sắt giơ ngón tay cái với Đồ Nhị Gia.

Đồ Nhị Gia mỉm cười giơ tay hất ngón cái của Tiêu Sắt đi: “Đừng nói mấy lời nịnh bợ đấy. Chỗ ta là sòng bạc chứ không phải quán rượu. Ngươi bày tiệc rượu như vậy dù sao cũng phải mất một ngày, từ sau giờ ngọ đến nửa đêm chỗ ta không thể khai trương, ngươi có biết ta tổn thất bao nhiêu tiền không?”

“Đương nhiên ta biết.” Tiêu Sắt gật đầu, sau đó hỏi ngược lại: “Nhưng ngươi quan tâm tới số tiền ấy à?”

Đồ Nhị Gia kinh ngạc. Cửu Cửu Đạo khẽ thở dài.

“Kiếm tiền, so với khiến toàn bộ Thiên Khải chấn động. Đồ Nhị Gia chọn bên nào?” Tiêu Sắt hỏi.

Đồ Nhị Gia xua tay chặn lại, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng phải cho ít tiền chớ, nguyên liệu nấu ăn có rẻ đâu.”

“Có phải ngươi thích Tuyết Lạc sơn trang của ta không?” Tiêu Sắt rót một chén trà của Đồ Nhị Gia.

“Ngươi... ngươi chịu cho ta?” Đồ Nhị Gia vui vẻ ra mặt: “Cũng đúng, bây giờ ngươi có Vĩnh An Vương phủ, không cần ở đó nữa. Trang viên kia không rẻ, ta trả ngươi thêm mười sọt minh châu!”

“Căn ở Thiên Khải ta còn phải ở, nhưng phía ngoài thành Kim Lăng cách một trăm dặm ta có một tòa nhà, lưng nhà tựa núi xanh, mặt tiền nhìn nước biếc, hết sức phong nhã. Khi tuyết rơi, phong cảnh có thể gọi là tuyỆt thế. Nó cũng gọi là Tuyết Lạc sơn trang, ta tặng nó cho ngươi.” Tiêu Sắt nói.

Lôi Vô Kiệt đứng sau nghe tới trợn tròn hai mắt. Đồ Nhị Gia hào sảng vỗ bàn một cái: “Đồng ý.”

“Quyết định như vậy nhé, trước khi tiệc rượu bắt đầu cứ tới kiểm hàng.” Tiêu Sắt đứng dậy, giả bộ đi khỏi.

“Đợi đã.” Đồ Nhị Gia đột nhiên gọi hắn lại.

Bị nhìn ra rồi. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cùng thốt lên câu này trong lòng. “Bữa tiệc của ngươi, Điêu Lâu Tiểu Trúc và Thiên Hạ Hiên đều không thể

làm được. Đúng là Thiên Kim Thai của ta làm được, nhưng theo quy cách của ngự yến, có phần vượt quyền.” Đồ Nhị Gia lạnh nhạt nói.

“Chẳng phải bây giờ phụ hoàng đang bỆnh nặng, tạm thời không để ý tới triều chính à?” Tiêu Sắt hỏi.

“Đúng.” Đồ Nhị Gia gật đầu.

“Như vậy.” Tiêu Sắt xoay người: “Trong Thiên Khải thành này, ai dám nói với ta hai chữ vượt quyền?”