Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 127




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Lữ Tố Chân của núi Thanh Thành, ba mươi năm trước đã được gọi là thần tiên trên mặt đất, trong lời đồn có thể tính toán cả quá khứ lẫn tương lai, Khâm Thiên giám tại Thiên Khải đã mời hắn vào kinh mười hai năm liền nhưng hắn đều từ chối. Thậm chí ngay cả thiên tử cũng nói đùa, hỏi giam chính của Khâm Thiên giám: “Nếu Lữ Tố Chân vào Thiên Khải, hai người các ngươi ai làm giam chính?” Có người nói lúc đó Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần, mỉm cười nói: “Nếu Lữ Tố Chân thật sự vào Thiên Khải, vậy nên làm tượng tổ sư thờ phụng trong Khâm Thiên giám. Chức giam chính nho nhỏ chỉ làm dơ bẩn chân sư của đạo gia ta.” Thế nhưng cuối cùng Lữ Tố Chân không thật sự thành tiên, hắn chết năm sáu mươi bốn tuổi. Tuổi tác này với người tu đạo thậm chí không tính là cao. Buổi sáng hôm đó, vị chưởng giáo chân nhân núi Thanh Thành này đi vào Càn Khôn điện, ngồi trước tượng Tam Thanh tổ sư nhắm mắt quán tưởng, mãi tới tận hoàng hôn vẫn không đi ra. Đạo đồng hầu hạ hắn dè dặt tới gọi, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt không hề nhúc nhích. Tiểu đạo đồng vỗ nhẹ lên người hắn, Lữ Tố Chân đổ sập xuống đất.

Núi Thanh Thành lại rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện chưởng giáo chân nhân qua đời. Triệu Ngọc Chân trở thành chưởng giáo trẻ tuổi nhất từ khi núi Thanh Thành khai sơn tới giờ, sáu vị thiên sư cố nén bi thương phụ tá cho hắn. Các thiên sư biết cái chết của Lữ Tố Chân không phải bất ngờ, hắn chết vì thiên phạt. Một người tu tiên định sửa số mệnh cho người khác nên bị thiên phạt. Còn người mà Lữ Tố Chân muốn sửa mạng chính là Triệu Ngọc Chân. Thế nhân đều biết khi Triệu Ngọc Chân ra đời đã có dị tượng, là người có tiên duyên của đạo gia, nhưng Lữ Tố Chân tính ra trong số mệnh của Triệu Ngọc Chân chắc chắn có một kiếp. Nếu hắn cả đời không hạ sơn có thể bảo vệ hương hỏa núi Thanh Thành trăm năm hưng thịnh, nếu hắn hạ thân thì chết trận nơi hoang vắng, máu chảy thành sông.

“Không phải ta không hiểu nỗi khổ tâm của sư phụ, nhưng nếu kiếp số đặt tại đó, vậy cứ cầm kiếm phá đi là được. Trốn chui trốn lủi trên núi còn ra thể thống gì chứ.” Triệu Ngọc Chân thở dài một tiếng, vung tay nâng Phi Hiên và Lý Phàm Tùng đang quỳ dưới đất lên: “Chút bản lĩnh đó của các ngươi mà cũng đòi ngăn cản ta. Phi Hiên, Đại Long Tượng Lực của ngươi đã khá có thành tựu, thế nhưng ảo diệu của đạo pháp cần thấy chúng sinh. Ba tháng nữa ngươi lại xuống núi du lịch, trong vòng ba năm đừng về núi Thanh Thành. Phàm Tùng, ngươi đi cùng Phi Hiên, trong số mệnh của ngươi có hai duyên phận sư phụ, một phần là với ta, duyên hết tại đây. Một phần còn lại ẩn nơi sơn dã tại giang hồ, vị kiếm thuật của vị sư phụ đó không kém gì ta.”

“Sư phụ.” Lý Phàm Tùng lắc đầu, nước mắt tràn mi: “Ta không muốn hai duyên phận sư phụ gì cả, ta chỉ cần một sư phụ là ngài thôi!”

“Sư thúc tổ!” Phi Hiên nghẹn ngào không nói nên lời.

“Đứa ngốc, ta chỉ xuống núi chứ có phải đi chịu chết đâu? Khóc lóc như vậy làm gì?” Triệu Ngọc Chân cúi người xoa đầu Phi Hiên.

Phi Hiên lắc đầu: “Nhưng sư thúc tổ nói mấy lời này rõ ràng là trăn trối mà.”

“Thằng ngốc này.” Triệu Ngọc Chân đứng dậy nhìn về phía xa, giọng nói buồn bã: “Chẳng qua là cảm thấy lần này đi khỏi chắc sẽ rất lâu, rất lâu nữa mới lại gặp nhau. Ta sẽ không chết, ta là Triệu Ngọc Chân, là người có thể một bước thành tiên, thiên kiếp thì đã sao, ta không sợ.”

“Sư phụ, lần này xuống núi rốt cuộc người muốn đi đâu?” Lý Phàm Tùng hỏi.

“Đi hướng đó, ta chưa từng xuống núi, sao biết đó là đâu.” Triệu Ngọc Chân chỉ về phía nam: “Ta chỉ muốn thấy rừng trúc đó, thấy căn đình đó, dường như rất xa, vi sư lên đường đây.”

“Sư phụ chưa từng xuống núi, sao lại biết rõ như vậy?” Phi Hiên kinh ngạc: “Chẳng lẽ sư phụ đã bước vào Thần Du Huyền Cảnh?”

“Dường như còn kém một bước. Thiên địa không nói nhưng mang đầy ảo diệu, vi sư đi đây, mang sư nương về cho các ngươi.” Triệu Ngọc Chân xoay người, lắc mình lướt xuống núi.

“Sư phụ, đồ nhi chờ ngày gặp lại người!” Lý Phàm Tùng cao giọng nói.

“Đúng vậy, sư thúc tổ sẽ không chết. Người là Đạo Kiếm Tiên, trời giáng kiếp số thì đã sao, chớp mắt là phá tan!” Phi Hiên nức nở nói.

Còn dưới núi, mặt đất đột nhiên chấn động.

Ba ngàn thiết kỵ trấn giữ ngoài núi Thanh Thành cuối cùng cũng phát động. Thám tử mai phục trên núi Thanh Thành nhiều năm phát tín hiệu lên trời. Lúc đó Phiêu Kỵ tướng quân đang nằm gà gật trong doanh trướng nghe vệ binh thông báo, kinh ngạc nhảy bật dậy: “Đạo sĩ kia thật sự xuống núi à.”

“Chính xác vạn phần, hiện giờ bên ngoài bầu trời có dị tượng quỷ dị, còn có rất nhiều chim chóc kỳ quái bay lượn, hơn nữa thám tử đã phát tín hiệu, chắc chắn không sai.” Thần sắc vệ binh cũng hết sức kích động.

“Được lắm! Lão tử chờ dài cổ ở đây đã hơn mười năm rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được giải thoát. Bảo các anh em mau đánh bóng đao! Đám người này bao năm qua không được dùng đến, đừng có rỉ sét đấy!” Phiêu Kỵ tướng quân cao giọng quát, khí khái hào hùng.

Trước đây Triệu Ngọc Chân ba mươi năm liền không xuống núi một bước, từng có lời đồn khi Triệu Ngọc Chân xuống núi, trời đổi sao đất dời, thay đổi hoàng vận của Thiên Khải. Thiên tử từng hỏi chuyện Tề Thiên Trần, Tề Thiên Trần đáp là lời này không có căn cứ. Thiên Tử mới thoáng an tâm, bỏ ý định san bằng núi Thanh Thành, nhưng vẫn phái ba ngàn thiết kỵ trấn giữ gần núi Thanh Thành, đề phòng Triệu Ngọc Chân thật sự xuống núi.

Phiêu Kỵ tướng quân tên là Vương Thiết, năm xưa quân công đầy rẫy nhưng lại bị phái tới đây đợi liền mười năm, trong lòng đã tích đầy oán hận, e rằng trong thiên hạ này trừ Lý Hàn Y ra hắn là người thứ hai muốn Triệu Ngọc Chân xuống núi. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lên ngựa, dẫn ba ngàn thiết kỵ chỉnh lý trang bị đầy đủ, phóng về phía núi Thanh Thành.

Còn bóng người màu tím kia cũng nhanh chóng lao về phía bọn họ.

Vương Thiết cau mày, hỏi vệ binh bên cạnh: “Đó là Triệu Ngọc Chân?”

Vệ binh kia chứng kiến tốc độ của bóng tím, đã sớm tới mức trợn tròn hai mắt: Cái này... Mọi người đều nói Triệu Ngọc Chân là thần tiên, không ngờ lại là thật. Tướng quân, chúng ta có ngăn được không?”

“Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người, chúng ta là ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Bắc Ly, chẳng lẽ lại sợ một tên đạo sĩ thối?” Vương Thiết cắn răng đáp.

Triệu Ngọc Chân bên kia nhìn ba ngàn thiết kỵ cưỡi ngựa lao tới, khẽ thở dài: “Chỉ vì sư phụ khoác loác, hại đám người này lãng phí mất mười năm. Thật hổ thẹn!”

Triệu Ngọc Chân vừa nói hổ thẹn, đã lao tới trước ba ngàn thiết kỵ.

“Triệu Ngọc Chân của núi Thanh Thành to gan, ta là Phiêu Kỵ tướng quân của Bắc Ly...” Vương Thiết giơ cao trường thương quát lớn.

Ánh tím đã xuyên qua ngàn người ngựa, chỗ hắn đi qua người ngã ngựa đổ, tiếng hí vang lên không ngừng.

Ba ngàn thiết kỵ đã sao, chớp mắt là phá tan.

Vương Thiết bò từ dưới đất lên, phủi bụi trên người, quay sang nhìn vệ binh bên cạnh cười khổ: “Không phải đạo sĩ thối, là thần tiên thật sự. Ngươi cưỡi khoái mã về Thiên Khải đi!”

“Cần báo lại cho thiên tử ư?” Vệ Binh phải.

“Không.” Vương Thiết cau mày nói: “Báo cho Khâm Thiên giám, giam chính Tề Thiên Trần!”

Triệu Ngọc Chân kia xuyên qua ba ngàn thiết kỵ, càng đi càng nhanh, sau khi xuống núi lần đầu tiên hắn chứng kiến thiên địa rộng lớn, trong lòng dâng lên hào hùng vạn trượng, không nhịn được cao giọng hét dài.

“Tiểu tiên nữ, ta tới gặp ngươi đây!”