Thiều Hoa Túc Duyên

Chương 9: Cứu hay hại




Nàng quay lưng lại hướng mũi kiếm ôm chầm lấy tấm lưng làm lá chắn bảo vệ hắn

Nhắm ghì mắt lấy hết dũng khí can đảm của mình nói vào tai Chiêu Sở đang mê man do độc tính phát tán

“Ngươi nợ ta một mạng”

Nhưng nàng biết một khi nàng chết rồi hắn đâu cần mang nợ ơn cứu mang của nàng nữa sớm muộn gì cũng phải chết vậy thì đi sớm chút cho nhẹ nhàng thanh thản hắn dựa đầu gục lên vai nàng độc hắn trúng rất nặng nếu Mục Tạ còn chưa quay lại sớm thì hắn cũng khó giữ mạng

Nàng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thế bị động một hồi lâu lại chẳng cảm thấy đau đớn hay làm sao nàng nghĩ cái chết không đau như nàng từng nghĩ chắc giờ mình đang trên thiên đàng rồi nhưng tay nàng vẫn đang ôm chặt Chiêu Sở cảm thấy không đúng nàng mở hé bên mắt nhìn là khung cửa gỗ vẫn đang mở gió thổi tung mạn trắng vấy chút máu đỏ tuyết đậu nhẹ trên vai Chiêu Sơ đang tựa nàng

“Mình vẫn sống sao?”

Yến Nguyệt đẩy Chiêu Sở ra quay nửa người ra sau lưng xem đám thuộc hạ tại sao lại không chém nàng nhát nào sửng sốt trước mắt nàng chúng đã nằm ngã sõng soài trên sàn ngực và bụng bị mũi tên xuyên qua tắt thở chết cứng, nhìn mũi tên chắc cùng loại đã bắn Chiêu Sở nàng quay nhanh nhìn sang Thanh Lâu đối diện quả đúng là có căn phòng cùng hướng đối diện với nơi này Yến Nguyệt vội vàng nhắc Chiêu Sở đứng lên khoác vai dìu hắn sang mé tường khuất tránh tầm nhìn của căn phòng bên kia chắc hẳn có người lên kế hoạch giết sạch không để ai sống sót mà rời khỏi kể cả người của Chiêu Sở, nhị hoàng tử hay Cao nguy cũng đều giết sạch «nhất tiễn tam điêu»* đúng là tính kế như thần

Sở dĩ họ để sót nàng căn bản do nàng lúc giao chiến đứng gọn dựa vào tường khuất tầm nhắm còn lúc lao ra cứu Chiêu Sở nàng quay người ra sau được bóng lưng hắn che trọn nên họ nghĩ tất cả chỉ có những người họ đã phóng tên chết hết, coi như mạng Yến Nguyệt này còn lớn

Nàng từ từ dìu Chiêu Sở nhích từng chút từng chút tên này là nam nhân nên rất nặng một mình nàng khó khăn vừa dìu vừa kéo cuối cùng cũng tới góc khuất để hắn dựa vào tường Yến Nguyệt vỗ nhẹ mấy cái vào má gọi xem thử hắn còn sống hay đã chết

“Chiêu Sở tỉnh lại huynh không được ngủ, dậy cho ta huynh chết rồi sao ta về nhà, ê…”

Chiêu Sở nghe thấy tiếng gọi văng vẳng bên tai mê man nhớ lại khi xưa lúc hắn còn nhỏ khi mẫu thân mất bản thân hắn bị ngược đãi đối xử tệ bạc không khác gì một thú vật nuôi trong hoàng cung bị bỏ rơi thiếu ăn thiếu mặc đồ trong phủ cũng bị đám nô tài tự ý trộm sạch nhịn đói uống tạm nước qua nhiều ngày khiến hắn suy nhược cơ thể ngất sỉu khi đang làm phi mã cho đám tiểu hoàng tử, chính lúc đó cũng bên tai hắn vang đến tiếng gọi

“tam hoàng tử người không sao chứ ạ?”

Từ từ mở đôi mắt mờ loá không nhìn rõ dần dần mới tỉnh táo nhìn rõ trước mặt hắn là một đứa trẻ chạc tuổi nhìn với ánh mắt ngây thơ đôi mắt long lanh như chú bồ câu nhìn thẳng mắt đối phương, ngửa lòng bàn tay của hắn lên móc lấy trong túi một gói giấy mở ra trong là những viên kẹo bọc đường chọn lấy một viên cho mình, gói lại giấy kẹo đặt vào lòng bàn tay Chiêu Sở nở nụ cười hồn nhiên tươi tắn

“Cho ngài mẫu thân ta nói khi buồn ngủ ăn một viên kẹo ngọt sẽ hết buồn ngủ hihi…”

hắn ngỡ ngàng nhìn những viên kẹo trong tay mình là lần đầu tiên có người cho hắn thứ ngọt ngào như vậy sau khi mẫu thân qua đời, hắn không khóc vì người dạy hắn là nam nhi không được rơi lệ nhưng hốc mắt dần đỏ vì những viên kẹo và sự ngây thơ đó làm rơi lệ từ đằng xa có vọng tới tiếng gọi

“Tiểu thư người đâu rồi, tiểu thư ơi”

đứa trẻ đó đứng dậy nhìn về phía tiếng gọi nhìn hắn đang lau nước mắt tưởng buồn ngủ nên dụi mắt

“ngài đừng buồn ngủ nữa nhé bây giờ Đào Đào gọi ta về phủ rồi chắc phụ thân ta đang lo lắm sau này ta sẽ mang thêm kẹo cho ngài, tạm biệt”

đứa bé đó cứ thế chạy mất chạy xa dần đó là lần đầu gặp gỡ cũng như lần cuối cùng vì hắn bị gửi sang Tây quốc làm con tin

Cũng trong cùng một hoàn cảnh danh giới cõi tử lại một lần nữa nghe thấy tiếng gọi nghe được tiếng nói nhắc nhở hắn không được ngủ cố mở từ từ đôi mắt nhớ cố hương trước mắt mờ loá hình không rõ ràng cố gắng lấy lại tỉnh táo thì hiện ra là khuôn mặt vô cùng lo lắng của Yến Nguyệt tay không ngừng vỗ mặt hắn rồi lại hiện ra mẫu thân đang mỉm cười, hắn cất tiếng gọi

“Mẫu thân…” rồi lại bất tỉnh rơi vào trạng thái hôn mê sâu

Yến Nguyệt nghe thấy hắn còn trả lời được thì mới an tâm thở ra nhẹ nhõm xuôi cơn lo sợ

“Ngài còn gọi ta là mẫu thân chứng tỏ là vẫn còn ý thức, cũng trâu bò thật đấy mấy tên kia trúng tên ngoẻo ngay tại chỗ luôn”



Chiêu Sở luyện võ công, tu kiếm pháp nên trong người ắt có nội công vận khí ngăn độc phát tán nhanh kéo dài thời gian

Mũi tên xuyên qua ngực chỗ bị đâm máu chảy đen sậm thấm qua y phục nếu không cứu chữa ngay e là không kịp

Yến Nguyệt chấp tay tạ tội mạo phạm nhanh cởi từng lớp y phục của Chiêu Sở đến khi không còn một mảnh nào lộ ra vết thương đang chuyển biến xấu độc tố lan từ mũi tên, phải rút tên ra ngoài ngay, nàng hít thở sâu lấy dũng khí sắn tay áo gọn lật lưng của Chiêu Sở để hắn tựa cằm lên vai nàng, tay giữ người hắn tay cầm lấy mũi tên dài mím chặt môi nhắm mắt lại dùng sức rút mũi tên ra

“Hự”

Chiêu Sở cảm nhận được đau đớn giật mình nhưng vẫn trong cơn hôn mê

Yến Nguyệt rút ra xong mới dám mở mắt đặt mũi tên sang bên cạnh chui đầu vào lồng ngực của Chiêu Sở dùng miệng cố hút độc từ vết thương mong có thể loại bỏ phần nào, hút vào rồi lại nhổ ra trong miệng toàn mùi tanh của máu khiến nàng cảm thấy ghê sợ

“Ngài đang làm cái gì vậy?”

Mục Tạ tốn sức mới hạ gục được hai tên Cao Nguy người hắn cũng bị thương ở cánh tay lật đật tay ôm vết thương quay lại bảo vệ vương gia nhưng hắn thấy cửa mở toang mấy tên mặc đồ đen chết dưới sàn là người của nhị hoàng tử nghĩ vừa rồi là đã đánh nhau với vương gia rồi hắn nhìn thẳng thì đập vào mắt là vị công tử kia đang hút độc cho chủ tử hắn không hỏi hoang mang hỏi

Yến Nguyệt đang cố gắng hút ra càng nhiều càng tốt thấy hỏi hốt hoảng của Mục Tạ trả lời nhanh

“Hút độc”

Hắn lao tới ngồi xuống nhìn vết thương hiểu ra được vấn đề tức giận đùng đùng nâng giọng

“Là kẻ nào đám người nhị hoàng tử hay Cao Nguy?”

“Đều không phải”

“Vậy là ai?”

Nàng hút độc cho hắn cũng đã trúng độc nhẹ hơi mất tỉnh táo lớn tiếng nói

“Quan trọng bằng mạng chủ tử của ngươi không”

Mục Tạ bị câu nói của nàng làm cho sực tỉnh phải bây giờ mấy thứ đó không quan trọng bằng mạng của vương gia nhưng hắn là không biết làm thế nào

Nàng cố nghĩ làm cách nào có thuốc giải để bôi vết thương chỗ này kiếm đâu ra bỗng nàng nhớ ra gần đây có y quán nơi mà nàng đã mua thuốc xổ vội vàng ra lệnh cho Mục Tạ

“Ngươi đi về phía hướng bắc gần đây có một cái y quán nhỏ giờ chắc đã đóng cửa nhưng bên trong hẵng vẫn còn người, ngươi gọi cửa mời lão tới đây nhớ bảo lão lấy một lạng cam thảo, cam thảo nam, một lạng kim ngân hoa nửa lạng liên kiều thêm chút thiên nam tinh nghiền nhuyễn để riêng từng loại mang theo tới đây”

Mục Tạ nhìn nàng gương mặt khó hiểu lẩm bẩm mấy loại thảo dược nàng kể tên nghi ngờ không biết có nên nghe theo không dẫu sao hắn cũng chẳng hiết y thuật mà người đây lại không hề quen biết

Yến Nguyệt nhìn thấu tâm tư của hắn hét lên thúc giục hắn nàng đang cuống vì tìm cách kéo dài mạng sống cho chủ tử của hắn còn hắn lại dè chừng nàng

“Đi Nhanh!” Quát lớn

Mục Tạ giật thót khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận đáng sợ của nàng mang sát khí chẳng thua kém gì vương gia còn có phần đáng sợ hơn vốn tưởng hắn là kẻ ngu đần khua tay múa mép đến giờ mới biết hắn chỉ là đang đóng kịch thôi



Nhìn Chiêu Sở đang thoi thóp thở bất tỉnh lại còn nói mớ linh tinh hắn tự thấy không còn nhiều thời gian nữa lập tức gật đầu tuân theo chỉ dẫn của Yến Nguyệt

Nàng thấy hắn đã bỏ đề phòng xuống hạ giọng lại không quát hắn nữa nói với giọng bình thường dặn dò thêm

“Nếu lão không nghe theo ngươi thì chỉ cần nói sẽ chả gấp ba giá thường còn không hắn khỏi cần mạng nữa, nhớ mang đủ thảo dược ta nói nghiền nhỏ”

“Ta biết rồi”

Nói xong hắn vội vã đi làm theo lời dặn dù thế nào cũng phải cứu được người

Bên dưới chủ quán với tiểu nhị co ro ôm nhau trốn trong bếp sợ sệt họ chém chết nhau chừng nào mới xong

Yến Nguyệt cần khử trùng vết thương nhưng giờ lại không có sẵn rượu trắng nàng nhìn lên chiếc bàn vẫn không bị đả động vẫn giữ nguyên y trên có ấm trà với ván cờ đang đánh giở nàng nhớ ra dùng tạm nước trà có khi cũng được tay với lấy ấm trà xé lấy một mảnh vải từ tà áo đổ nước trà ra lấy bã còn thấm nước đắp lên miệng vết thương sau đó lấy mảnh vải lâu sạch vết máu

“Thưa khách quan… có cần giúp đỡ gì không ạ?”

Tiểu nhị và chưởng quầy vừa thấy Mục Tạ đi ra ngoài nghĩ là đã ổn thoả không nguy hiểm nữa lên lầu để xem thiệt hại và phòng như nào thì thấy Yến Nguyệt đang loay hoay lau vết thương tuy hơi hoảng sợ nhưng họ vẫn là người dân lương thiện hỉ xem nàng có cần giúp đỡ gì không được thì họ sẽ giúp

Yến Nguyệt cảm thấy hơi bất ngờ nhưng họ đã có lòng muốn giúp thì nàng cũng không khước từ

“Ngươi đi lấy ta bình rượu trắng một chậu nước sạch với khăn một con dao găm mang nhanh tới đây”

Hắn đi nhanh lát sau quay lại tay cầm chậu nước chạy vội vào đặt gần Yến Nguyệt run chân khi liếc nhìn vết thương đang chảy máu đen sì có phần lở loét rất kinh tởm mặt Chiêu Sở trắng bệch như xác chết hắn là sợ đến mức chân nhũn ra đổi ánh nhìn sang chỗ khác

“Cần gì thì gọi ta… ta đi ra ngoài dọn dẹp” hắn là chuồn lẹ

Yến Nguyệt chả để ý nàng tập trung vào Chiêu Sở, lấy rượu trắng đổ vào vết thương để khử trùng lại Chiêu Sở cảm nhận thấy sót nên nhăn mày hắn bây giờ bắt đầu sốt cao hắn đau đớn móng tay cáu vào da thịt mà chảy máu Yến Nguyệt thấy vậy gỡ tay hắn ra nhét khăn tay trong có bánh quế hoa để hắn khỏi tự cáu mình

Nàng hơ con dao qua đèn dầu con dao sắc nóng bốc khói nàng nhìn Chiêu Sở ánh mắt tội lỗi

“Bây giờ ta sẽ cắt phần thịt đang bị loét nên hơi đau cố chịu nhé”

Nói xong nàng trực tiếp đưa lưỡi dao cứa thẳng vào vết thương hắn đang sốt cao hôn mê nhưng vẫn còn cảm thấy đau đớn mỗi lần con dao cứa vào vết thương nghiến răng đổ mồ hôi lạnh Yến Nguyệt nhìn hắn mà cảm thấy đau hộ nhưng vẫn phải làm vậy thì vết thương mới mau lành sau khi cắt bỏ phần thịt loét xong nàng lại đổ rượu lần nữa để khử trùng

Mục Tạ dẫn đại phu tới cả hai vội vàng bước vào đại phu thấy người bị thương đang nguy kịch liền mở hộp dược lấy những loại thuốc mà Yến Nguyệt cần

“Đây là những thảo dược trị độc mà công tử cần nhưng mà dùng chung một lúc e là…”

Yến Nguyệt giật lấy trong tay ông ta không thèm quan tâm phân ra từng loại đúng là đã có cam thảo nam cam thảo kim ngân hoa liên kiều còn có cả thiên nam tinh mỗi thứ một ít đổ lên viết thương đằng trước đằng sau trong sự ngỡ ngàng của đại phu

“Dùng chung tất cả là trị độc kiểu gì vậy…”

Lắc đầu, chỉ lên vết thương đã rắc bột thuốc trắng than vãn trách cứ

“Đây là muốn hại người rồi”