Yến Tinh nhìn nàng vẫn chưa hết bồi hồi hỏi han tình hình trong phủ nhớ nhung mọi người lắm cũng đã hai năm rồi chưa về thăm chả biết phụ thân mẫu thân có khoẻ không
“Tỷ tỷ, mẫu thân phụ thân vẫn khoẻ chứ, bệnh của mẫu thân còn nặng không?”
Yến Nguyệt đưa tách trà cho muội muội uống cho bình tĩnh lại
“Phụ thân vẫn tốt, mẫu thân mấy bữa nay bệnh lại tái phát ta thấy có một phần là do tâm bệnh mà ra”
Yến Tinh ánh mắt u sầu
“Tại muội không nghĩ cho cảm xúc của mọi người”
Yến Nguyệt vỗ nhẹ tay của tiểu muội an ủi khuyên nhủ nhẹ nhàng
“Không thể trách muội được do ta cũng có lỗi nữa, phụ thân nhớ muội nên bảo ta đi khuyên nhủ kêu muội hồi phủ một chuyến cũng lâu rồi cả nhà không cùng nhau ăn bữa cơm, muội mà về mẫu thân sẽ khỏi bệnh ngay”
gật đầu “muội đã xin thái hậu cho phép hôm nay được về phủ rồi tỷ đợi ta đi sắp xếp đồ một tí”
Yến Tinh đứng dậy quay vào trong để lấy chút đồ xong sẽ cùng tỷ tỷ về phủ cũng đã xa nhà hai năm rồi có nhiều thứ trong phủ không có sẵn vì khi vào cung đã mang theo không ít
Yến Nguyệt cũng đứng dậy nhìn Yến Tinh đang hào hứng sắp xếp y phục mà thấy trong lòng cũng vui theo nàng đặt tay lên tay nhưng chợt nhận ra thiếu thiếu thứ gì đó vội nhìn xuống không khỏi hốt hoảng giơ tay lên nhìn kĩ gương mặt biến sắc
“Ôi cái vòng tay của ta đâu rồi?”
Yến Tinh nhìn tỷ tỷ ngẫm lại xem lúc đến đây tỷ ấy có đeo vòng không nhưng hình như là không có hỏi han hình dáng của chiếc vòng đó thế nào
“Tỷ tỷ chiếc vòng đó hình dạng nó thế nào được làm bằng gì trên đó có khắc gì không?”
Nàng vừa ngó xung quanh căn phòng dưới gầm bàn dưới ghế rồi tìm vừa miêu tả lại cho muội muội để cùng tìm
“Cái vòng đó làm bằng vàng trên có đính đá ngọc lục bảo kết thành bông hoa mặt trong có khắc chữ Nguyệt, vòng đó quý lắm mất là tiếc lắm muội phụ ta cùng tìm đi”
Yến Tinh đã tưởng tượng ra chiếc vòng đó thế nào vội vàng cùng tỷ tỷ tìm lại chiếc vòng đó Yến Nguyệt giọng hốt hoảng lại nghĩ nếu không tìm nhanh người khác thấy sẽ lấy luôn mất trong cung nhiều người qua lại
“Hay ta thử ra ngoài tìm muội tìm trong này có khi lúc ta từ tẩm điện thái hậu đến đây bị rơi ra trên đường có khi”
Vậy là cả hai chia nhau ra tìm Yến Nguyệt đi đến đâu cũng nhìn từng góc gách quan sát kĩ. Nếu là chiếc vòng bình thường thì cũng thôi đi không cần thiết nhưng chiếc vòng này là do tổ mẫu trước khi qua đời tặng cho nàng đó được coi là bảo vật dù có bao nhiêu tiền cũng không mua lại được. Biết thế hồi sáng đã nghe Tiểu Đào không đeo chiếc vòng đó rồi tại vốn nó rộng hơn cổ tay nàng không cẩn thận là rơi ngay
Nàng cố nhớ lại lúc nói chuyện với Khương đại nhân hình như vẫn còn chắc là rơi lúc ở cùng Yến Tinh vậy thì rơi ở trên đường tới tẩm điện của thái hậu rồi nàng vội vàng tìm kiếm
…
“Hoàng thượng người đi chậm thôi cẩn thận phía trước”
Lý công công tay cầm cây phất trần theo sau không khỏi lo lắng bước nhanh chân mà theo sát, lão người nhỏ nhỏ bước không nổi mệt thở không ra hơi đằng trước hoàng thượng đi nhanh những bước đi vững trãi tay phải để trước nắm tay áo
vội đến Ninh thọ cung vì nghe được tin rằng thái hậu vừa mới bắt Đỗ đại phu có mưu đồ ám sát bằng độc người lo lắng vội đến xem tình hình mẫu hậu chỉ dẫn theo mỗi lý công công bởi thái hậu không thích chỗ đông người
Đang đi thì Chiêu Cơ (hoàng thượng) thấy dưới mé tường đằng trước có thứ đang loé sáng lại gần thì ra là một chiếc vòng ngài dừng lại cúi người nhặt chiếc vòng lên, vì đang đi nhanh dừng lại gấp khiến lý công công suýt đâm vào lưng hoàng thượng, không biết sao đột nhiên người lại không bước lại nhìn thấy hoàng thượng đang nhìn chiếc vòng thắc mắc
“Hoàng thượng đây hình như là của ai đó chỗ này là cung thái hậu chắc là của thái hậu rồi ạ”
Chiêu Cơ nhìn chăm chú chiếc vòng ánh mắt dừng lại ở mặt sau chiếc vòng trên khắc chữ Nguyệt, lý công công nhòm lên cũng nhìn thấy đoán mò
“Nguyệt? Nguyệt Hoa? Nguyệt Nhi…Trong cung thái hậu đâu có cũng nữ nào có chữ Nguyệt đâu nhỉ”
Lão bấm ngón tính số lượng cung nữ trong Ninh thọ cung nhẩm tên từng cung nữ một xem thiếu ai không trong Ninh thọ cung khá ít cung nữ nên rất dễ nhớ
“Yến Nguyệt!”
“Nguyệt gì cơ bệ hạ?”
Lý công công đang nhẩm nghe thấy hoàng thượng nhìn chiếc vòng nói gì đó mà không nghe rõ lão bị lãng tai bèn hỏi lại
Chiêu Cơ giơ chiếc vòng tay lên ngắm, ánh mắt song song nhìn thấy dáng vẻ của Yến Nguyệt xa xa đằng trước đang kiếm tìm chiếc vòng mà ngài đang cầm trong đáy mắt hiện rõ vẻ hạnh phúc mong chờ Yến Nguyệt sẽ tới gần xin lại chiếc vòng
Còn nàng mải mê tìm kiếm đến khi tầm mắt rơi vào đôi hài thêu lưỡng long giật mình ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mắt hoàng thượng
“To gan!”
Lý công công thấy vậy liền quát lớn chỉ trích hành động dám vô lễ của nàng
nàng vội hoàn hồn sợ hãi lui lại mấy bước quỳ thụp xuống tạ tội lòng không ngừng sợ hãi chẳng lẽ đến đây đã bị kết tội khi quân xử chết sao sống còn chưa nổi mấy tập, giọng run rẩy
“Hoàng thượng tha tội thần nữ mải mê tìm đồ nên không để ý thấy người mong hoàng thượng khai ân”
Chiêu Cơ thấy nàng đang quỳ tạ tội vội nhanh tay đỡ nàng dậy ánh mắt trìu mến dìu nàng dậy nhẹ nhàng nói
“Đứng lên đi”
Yến Nguyệt thấy hơi cảm thấy đỡ sợ phần nào thoát chết gang tấc nàng luôn giữ khoảng cách chừng mực đứng giữ lễ nghi với hoàng thượng mười phần đều sợ đắc tội, Chiêu Cơ nhìn rõ hành động của nàng là đang sợ hãi không được tự nhiên cố gượng ép bản thân cười trong lòng có chút thất vọng
Từ hôm ở ngự hoa viên cũng đã lâu rồi không gặp lại nữa giờ gặp lại càng xa cách
Yến Nguyệt định hành lễ rồi cáo lui không muốn gần hoàng thượng thêm chút nào nữa nhỡ chẳng may cư xử không đúng là đầu lìa khỏi cổ ngay nhưng ánh mắt nàng đã nhìn thấy chiếc vòng của mình đang tìm nãy giờ trên tay hoàng thượng vô cùng ngạc nhiên vội cung kính cúi mặt
“Hoàng thượng cho thần nữ mạn phép được lấy lại chiếc vòng của mình”
Chiêu Cơ nhìn chằm chằm vào mặt nàng dương như không để tâm, lý công công thấy hoàng thượng cứ nhìn cô nương kia dường như hiểu ra điều gì đó bèn ghé sát tai gọi cho người tỉnh táo lại
Chiêu Cơ sực tỉnh ngửa bàn tay Yến Nguyệt lên đặt chiếc vòng trả lại
Nàng nắm lấy cung kính hành lễ định rời đi Chiêu Cơ đột nhiên gọi nàng lại
“Từ đã”
Yến Nguyệt quay người cung kính
“Hoàng thượng còn có gì muốn chỉ bảo ạ?”
Chiêu Cơ lấy trong vạt xiêm ra một chiếc khăn tay hoàng thuê long phụng đưa cho nàng khuôn mặt ôn hoà giơ tay ám chỉ mặt nàng đang dính bụi bẩn Yến Nguyệt giữ lễ nào dám nhận chỉ khom người chối khéo
“Để hoàng thượng chê cười rồi thần nữ nào dám nhận”
“Đồ đã đưa không thể thu lại,cầm lấy đi”
Nàng nhìn khăn tay mà lòng nghi hoặc từ từ đưa tay nhận lấy chấp tay tạ ân
Chiêu Cơ trong lòng khá có tâm trạng đi qua nàng tiện để lại một câu
“Mong lần sau gặp lại đừng giữ khoảng cách xa lạ”
Yến Nguyệt ngoảnh mặt lại sau nhìn Chiêu Cơ cứ thế đi khuất có vẻ vội vàng theo sau lại là lý công công dáng đi hấp tấp. Nàng nhìn chiếc vòng cùng khăn tay mà lòng cảm thấy mong lung tự thấy không biết đây là điều tốt hay xấu nữa trước khi nàng đến không biết Yến Nguyệt với Chiêu Cơ có quan hệ thân thiết với nhau không nhưng lần trước người không màng thanh danh mà cứu nàng cũng là ngài ấy giữa họ có gì đặc biệt khó nói hay chỉ là hoàng thượng có tấm lòng bao dung thấy người là cứu thấy ai cũng thân thiện chỉ tiếc vị hoàng đế tốt như vậy mà lại đoản mệnh băng hà sớm
“Tỷ tỷ”
Yến Tinh từ xa nhìn thấy Yến Nguyệt đang đứng liền chạy lại còn cầm tay nải gọi tên nàng
“Tỷ tỷ tìm được chưa? Muội tìm khắp nơi mà không thấy hoặc có khi bị người khác lấy rồi”
“Ta tìm thấy rồi muội chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi thôi”
Nàng khoác lấy tay Yến Tinh cười nói vui vẻ như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra nàng tạm gác lại việc không quan trọng bởi mục tiêu trước mặt của nàng là tạo lòng tin với Chiêu Sở và có vị thế vững chắc có thể làm áo giáp bảo vệ mạng của nàng
…
[Thanh Vương phủ]
Chiêu Sở sức khỏe vẫn chưa hồi phục nhưng nhanh chóng trở về phủ vì sợ sẽ có người mượn cơ hội mà tìm cách hãm hại bây giờ là thời điểm hỗn loạn tránh để bị người khác nghi ngờ sẽ an toàn
Đã nửa ngày trôi qua vẫn là chưa thấy động tĩnh gì từ phía hoàng cung chứng tỏ nhị hoàng tử vẫn chưa suy tính bước tiếp theo
“Mục Tạ”
Chiêu Sở ngồi tịnh dưỡng, vẻ mặt bình thản pha trà chẳng có vẻ là người đang bị thương. Mục Tạ từ ngoài đi vào theo lệnh gọi của vương gia vẫn cung kính như thường
“Vương gia!”
Chiêu Sở gắp trà ra ấm hỏi Mục Tạ đang đứng đó
“Bên phía Cao Nguy sao rồi?”
Đêm hôm trước Mục Tạ có giao tranh với đám người Cao nguy tuy giết thuộc hạ nhưng lại để cho tên sứ giả kia con đường sống Chiêu Sở lệnh cho thuộc hạ âm thầm giám sát mọi hoạt động của hắn tuyệt đối không để hắn trở về được Cao Nguy
“Thuộc hạ đã cho yêu cầu hắn làm theo những lời vương gia nói ban đầu hắn không đồng ý nhưng thuộc hạ đã sử dụng biện pháp mạnh buộc hắn phải đồng ý làm theo việc mà ngài bảo”
Chiêu Sở bắt ép tên sứ giả phải làm theo những gì hắn yêu cầu là kẻ có thể giúp hắn trao đổi tin tức nắm rõ nội bộ bên Cao nguy nếu có cơ hội sẽ chiếm lấy Cao nguy lập công lừng lẫy lấy lòng tin hoàng tộc được sự ủng hộ của dân chúng bước tiến thuận lợi để làm tiền đề sau này
Hắn cười nhạt
“Làm tốt lắm, khi hết tác dụng…”
Hắn dùng tay ám hiệu nếu hết giá trị lợi dụng thì thẳng tay giết xoá sạch dấu vết con người hắn xưa nay máu lạnh như vậy người ngáng đường hoặc hết giá trị lợi dụng thì giết không thương tiếc bởi đối với hắn không giết thì sớm muộn gì cũng bị đâm sau lưng chi bằng cẩn trọng trước vẫn hơn
Mục Tạ hỏi thêm
“Vậy chúng ta có cần tìm vị cô nương kia không?”
Chiêu Sở khựng lại một nhịp xoa nhẹ đầu ngón tay vẻ mặt có chút gợn, cười khẩy dùng con dao gọt quả đâm mạnh xuống trái táo
“Không cần, sẽ sớm gặp lại nhau thôi ta rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo”