Thiết Lập Nhân Vật Phản Diện Sụp Đổ

Chương 5




EDIT | BETA: RYU

.....Tuần lễ vàng thứ 11 nhanh chóng trôi qua.

Đại học Giang Thành, tòa nhà giảng dạy số 5, tầng thứ 2 của dãy phòng.

Các bạn trong lớp có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Tô Thư đi học, bởi lẽ có chút ngoài ý muốn nên cả học kì cơ bản cô không thể tới trường.

Cô gật đầu chào hỏi bạn học, sau đó liền lười biếng nằm ở trên bàn.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhắn tin với anh, "A Ngôn, hôm nay là ngày đầu tiên em thực tập ở công ty của anh. Khi nào kết thúc lớp học em sẽ đến đó, khoảng chừng 10 giờ sẽ xong nên anh không cần phải đợi em đâu nhé!"

Như thường lệ, Cố Ti Ngôn không hề trả lời tin nhắn của cô. Dù gì cũng quen rồi nên cô lẳng lặng cất điện thoại đi.

Cửa trước của lớp học mở ra, một vị thầy giáo già với bộ râu bạc phơ bước vào.

Thầy giáo cầm bảng danh sách lớp trên tay, nâng chiếc kính cận nhìn lên bục giảng, bắt đầu điểm danh như thường lệ. Lúc gọi đến tên của Tô Thư, ông liền cố ý lên giọng.

"Tô Thư?

"Bạn học Tô Thư, hôm nay em có ở đây không? "

Cô liền đứng dậy kêu to: "Dạ có!"

Trên bục giảng, giáo viên cầm kính nhìn Tô Thư hai lần, "Được rồi, ngồi đi, sau giờ học đến văn phòng với tôi."

Nhất thời, các bạn trong lớp nhìn cô bằng mọi ánh mắt, từ thương cảm, hả hê, hay có cả lo lắng.

Cô rất khó chịu với những ánh mắt này, nhưng rồi cô chợt nhớ ra vị thầy giáo của mình là người có trình độ cao trong trường và còn được biết đến như ngôi sao sáng trong giới nghệ thuật. 1 người tài năng như vậy, ông ấy ghét nhất là những học sinh trốn tiết!

Và xui xẻo thay, cô đã trốn tiết nhiều không đếm xuể!

Tháng trước, cô nghĩ mình sắp trở lại thế giới ban đầu nên chắc đến học gì hết.

Sau khi lớp học kết thúc, chắc cô sẽ bị đưa đến một lớp học chính trị.

Nhưng mà thôi không sao cả, cô vì phải cố gắng giữ nguyên thiết lập nhân vật nên đã học qua vô số thứ, riêng chính trị là đã trải qua vô vàn các khóa học đáng sợ.

Thời gian của hai tiết học nhanh chóng kết thúc.

Tô Thư đi theo thầy đến văn phòng của giáo viên.

Cô vô cùng ngoan ngoãn, nói rằng sau này cô nhất định sẽ tham gia tiết học đầy đủ, lắng nghe kĩ bài giảng.

Nhưng trong mắt vị giáo sư già, thái độ của cô chỉ là nói cho có lệ.

"Tôi đã xem điểm thành tích lúc trước của em, khá tốt đấy. Nhưng đừng tưởng rằng năm cuối cấp không cần phải chăm chỉ. Gọi ba mẹ của em đến đây, tôi sẽ nói chuyện với họ"

Tô Thư sửng sốt, cô không ngờ thầy lại muốn gọi cho ba mẹ mình.

"Thưa thầy, hiện tại bố mẹ em đang ở nước ngoài, nên chắc là họ sẽ không đến được đâu ạ!"

Những gì cô đang nói đều là sự thật, nhưng trong mắt vị giáo sư già, thái độ của cô càng không đúng mực, "Cho tôi số điện thoại! Tôi sẽ gọi cho họ!"

Cô thấy vậy, đành phải ngoan ngoãn đưa điện thoại cho thầy

Vị giáo sư gọi cho bố mẹ cô, quả nhiên không có ai bắt máy, ông ta tức giận nhìn Tô Thư, không nói được lời nào.

"Thầy, xin đừng tức giận! Không tốt cho sức khỏe đâu ạ! Khi nào ba mẹ em trở về Trung Quốc, em sẽ đưa họ đến trường ạ!"

Tô Thư lo lắng nhìn vị giáo sư. Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, "Thưa thầy, em có thể gọi cho anh trai em được không ạ!"

"Thôi được, gọi cho anh của em nhanh đi." Đôi mắt của vị giáo sư già đầy vẻ ngờ vực.

"Dạ vâng"

Cô bấm điện thoại gọi cho Cố Ti Ngôn, mãi cho đến khi cuộc gọi sắp chuyển sang âm báo bận, cuối cùng người bên kia mới nghe máy.

Cô nhỏ giọng nói, "A Ngôn, thầy giáo của em muốn gặp phụ huynh, nhưng hiện tại họ đều đang ở nước ngoài, anh có thể đến đây ngay được không?"

Tô Thư dường như đoán trước được đối phương sẽ nói gì, "Nhân tiện, hai ngày nữa bác gái sẽ về, bác ấy còn mời em ăn cơm nữa!"

"......Được, tôi qua đây!"

Ha, cô biết ngay mà! Nhắc đến mẹ của Cố Ti Ngôn thì anh ta sẽ nghe lời cô liền.

Tô Thư cúp điện thoại, tươi cười nhìn về phía thầy, "Thưa thầy, anh của em sắp tới rồi ạ."

Thầy giáo thấy cô quả nhiên gọi người nhà qua, cũng không khỏi bị làm cho ngượng ngùng, "Tự mình tìm một chỗ ngồi đi."

Tô Thư tâm trạng vô cùng tốt, tìm một vị trí bên cửa sổ, vui vẻ tắm ánh nắng mặt trời.

Nửa giờ sau

Cố Ti Ngôn liền xuất hiện trong văn phòng.

Ngay khi nhìn thấy anh, ánh mắt của vị giáo sư có chút kinh ngạc. Ông không ngờ được Tô Thư – 1 học sinh suốt ngày trốn tiết của ông, năng động nháo hò như thế mà lại có 1 người anh chững chạc và trầm tĩnh đến như vậy.

Ông liền gọi Tô Thư ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại trò chuyện với Cố Ti Ngôn.

Tô Thư một mình đứng ở ngoài phòng làm việc, cảm thấy thực buồn chán một hồi, xoay người lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.

Các cánh cửa sổ của văn phòng trong suốt. Cô nhìn xung quanh, cốt chỉ để ngắm Cố Ti Ngôn – sếp của cô, thấy anh đang quay ra nhìn, cô liền nở một nụ cười rạng rỡ và làm một cử chỉ đầy tình cảm với anh.

Ai ngờ, người đàn ông không hề mảy may quan tâm đến cô, lạnh lùng quay đầu ra chỗ khác.

Khoảng hai mươi phút sau, Cố Ti Ngôn và giáo viên của cô bước ra khỏi văn phòng.

Thầy của cô tâm trạng dễ chịu hơn hẳn, dịu dàng nhìn Tô Thư, nói: "Tô Thư, em có một người anh rất tốt, về sau nhất định phải nghe lời em ấy cẩn thận."

Cô nở nụ cười đi tới, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Cố Ti Ngôn, ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt hồng đào sáng ngời, "Dạ vâng, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ạ!"

Tạm biệt vị thầy giáo, cô cùng với Cố Ti Ngôn cùng nhau bước ra ngoài

"A Ngôn, bây giờ đã gần trưa, chúng ta đi ăn trưa trước khi đến công ty nhé!"

Cố Ti Ngôn đột ngột dừng lại, nhìn xuống khuôn mặt đang cười khúc khích của cô, "Tại sao cứ trốn tiết?"

Tô Thư ngạc nhiên, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, "A Ngôn, anh đang lo lắng cho em sao? Em học năm cuối cấp, thỉnh thoảng trốn cũng không có gì to tát,..."

"Cô chỉ tham gia lớp học một lần một tháng. Đây được gọi là thỉnh thoảng trốn học sao?" Cố Ti Ngôn cau mày.

"Được thôi, về sau em không trốn học là được chứ gì." Tô Thư nói thì nói như thế, nhưng giọng điệu một chút cũng không thèm để ý, ngửa đầu nhìn Cố Tư Ngôn như là muốn làm nũng gọi anh trai, "Anh, anh, hôm nay bọn mình đi ăn ở đâu thế? Em đang muốn đến tiệm ăn Trần Ký ăn trưa."

Cố Ti Ngôn liếc nhìn ánh mắt của cô, chẳng nói chẳng rằng đi nhanh hơn về phía trước.

Hệ thống đột nhiên nói: "Ký chủ, anh ta lại bị cô trêu chọc rồi!"

Tô Thư nhìn bóng lưng của Cố Ti Ngôn, cong môi, "Do anh ta nóng tính đấy chứ! Ta có làm cái gì quá đáng lắm đâu ta!

Chiều đến, không khí vô cùng mát mẻ.

Tô Thư đứng ở trong văn phòng của giám đốc sáng tạo.

Cô không phải là chính thức thông qua con đường tiến vào công ty của Cố Ti Ngôn. Cô theo học ngành mỹ thuật, mà tập đoàn WF chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực bất động sản. Nghề không đúng nghề. Tô Thư may mắn là có mối quan hệ vô cùng tốt với mẹ của Cố Ti Ngôn, thế là được tuyển thằng vào vị trí thư kí.

Nhưng sau đó Cố Ti Ngôn dám ném cô vào phòng sáng tạo, đã thế còn yêu cầu một giám đốc sáng tạo vô cùng nghiêm khắc dẫn dắt cô.

"Tôi không quan tâm cô dùng cách gì mà vào được công ty, nhưng đã tới tay của tôi, phải nghiêm túc tuân theo yêu cầu tôi giao." Cô gái tóc ngắn mặc bộ đồ đen gọn gàng, với đôi má gầy gò và hơi nhô ra, thoạt nhìn có thể thấy là 1 người vô cùng có năng lực, nhưng cũng có đôi chút không tốt.

Cô gái đó vừa nói vừa chỉ vào tập tài liệu dày khoảng 80 cm trên bàn, "Đây là những kế hoạch sáng tạo trong nửa năm của công ty, nửa tháng nữa cô nhất định phải đọc xong cho tôi!"

"Vâng, giám đốc Dương." Tô Thiến cười với cô, vừa định cầm lấy đống giấy tờ trên bàn.

"Cười cái gì? Tôi không giống mấy cái đám nam nhân háo sắc kia, cho nên không cần phải cố nịnh nọt đâu!" Giọng của cô gái đó có thập phần gay gắt.

Tô Thư mặt cứng đờ, ngón tay cầm tập tài liệu co rút. Cô mất một giây để ổn định lại biểu cảm của mình, cố ý lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, "A, hóa ra giám đốc Dương chỉ cười với đàn ông thôi ạ! Xin lỗi giám đốc nha, nhưng mà ba mẹ tôi đã dạy tôi rằng khi bước ra ngoài xã hội, tôi phải đối xử hòa nhã ân cần với mọi người, không phân biệt giới tính.

Đương nhiên, nếu đối phương là người thô lỗ, sau này tôi không cần phải khách sáo với cô ta "

Dương Mộng Hoa không ngờ rằng Tô Thư sẽ làm cô ấy nghẹt thở. Tập đoàn WF bổ nhiệm mọi người theo thành tích của họ. Cho dù họ có xuất thân như thế nào, dưới tay của cô đều phải thành thành thật thật.

Người phụ nữ này thậm chí còn dám thách thức cô!

"Nếu giám đốc Dương không còn gì để dặn dò thêm, tôi xin phép về phòng làm việc trước." Tô Thiến cầm hồ sơ rời khỏi phòng của giám đốc

Cô chậm rãi bước đi trên hành lang dãy phòng.

"Hệ thống, Cố Ti Ngôn có vẻ không muốn ta vui vẻ khi đã để một người phụ nữ như vậy làm sếp của ta nhỉ."

"Kí chủ biết cô gái vừa rồi là giám đốc, cô hành động như vừa rồi không sợ bị cô ta nói với nam chính sao?"

"Nhìn khung cảnh vừa rồi, ngươi nghĩ rằng chỉ cần ta và ngươi nén giận, cô ta sẽ tha cho chúng ta chắc?"

Tô Thư nói xong trong lòng vẫn vô cùng khó chịu "Không được, Cố Ti Ngôn làm cho ta không thoải mái, ta phải đi khẳng định tài năng của mình với anh ta mới được!"

Trong phòng làm việc của tổng tài, toàn bộ đều là tông màu xám và đen mát mẻ, nhẹ nhàng mà sang trọng.

Tô Thư gõ cửa phòng làm việc, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

"A Ngôn!" Cô nhanh chóng chạy đến chỗ anh

Cố Ti Ngôn đang tập trung làm việc, thấy Tô Thư đi tới, anh không nói gì, chỉ đặt cây bút đen trên tay xuống, lặng lẽ nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tô Thiến tỏ vẻ chua xót, giống như là đã bị ủy khuất rất nhiều, "A Ngôn, sao anh không cho em vào bộ phận thư kí? Em không muốn vào bộ phận sáng tạo đâu!"

"Cô làm gì được ở bộ phận thư kí?" Cố Ti Ngôn hỏi.

Tô Thư cho dù không biết gì, nhưng cô có thể học dần mà? Sao anh nỡ chà đạp lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của cô thế?

Đáng tiếc, cô không những không thể phản bác lại càng phải giả bộ ngốc nghếch hơn "Bưng trà, gửi giấy tờ! Em có thể làm tất cả những điều này, hơn nữa em có thể đi cùng anh đến nhiều bữa tiệc khác nhau, em giỏi ăn nói lắm á!"

Cố Ti Ngôn nhíu mày, "Mong cô hiểu rõ ràng nhiệm vụ của thư ký, thứ mà cô đang thảo luận nãy giờ với tôi."

Tô Thư sớm đoán được rằng anh sẽ không để cô vào làm thư ký, dù gì thì mục đích của cô không phải là điều này.

Cô bối rối nhìn anh, cố làm cho mình trông đáng thương, "Không phải là em không thể làm ở bộ phận sáng tạo, nhưng mà sếp của em rất hung dữ. Em muốn đổi thành người khác được không, chẳng hạn như một ai đó tốt hơn, à mà nếu càng đẹp trai thì càng tốt?"

"Dương Mộng Hoa rất có năng lực kinh doanh." Cố Ti Ngôn thẳng thừng từ chối yêu cầu của cô.

Tô Thư thấy Cố Ti Ngôn nói như vậy, liền biết nữ nhân này là do anh ta cố ý phái đến tra tấn cô mà!, "Nhưng mà cô ấy nóng tính lắm! Em không muốn đâu, em muốn đổi người cơ!"

"Đổi người sao? Đổi thành anh đây được không!"

Cửa văn phòng được mở ra từ lúc nào không biết, một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi hoa với đôi mắt hẹp dài, nở nụ cười mỉm bước vào.

Anh ta nhìn Tô Thư, cười, "Lại hờn dỗi rồi sao?" Vừa nói anh ta vừa lấy ngón tay mảnh khảnh chỉ vào chính mình: "Hay là, em nhìn anh xem, đẹp trai lai láng không thua gì Ti Ngôn! Đủ tiêu chuẩn của em chưa?"

Người này là bạn tốt của Cố Ti Ngôn, Lam Minh Huy

Giống như hầu hết các bộ tiểu thuyết tổng tài khác, 1 vị tổng tài cao lãnh, 1 lòng tình cảm luôn luôn có 1 vị hoa hoa công tử làm bằng hữu.

Tô Thư trực tiếp đi tới bên cạnh hắn, ngửi một cái, cường điệu nói: "Xin lỗi nha, tôi không thích ứng nổi với cái mùi nước hoa nồng nàn này đâu!"

Trong tiểu thuyết, người đàn ông này thường giúp Cố Ti Ngôn trêu chọc Tô Thư, giúp Cố Ti Ngôn dành thời gian vun đắp tình cảm với nữ chính Hàn Sở Sở.

Lam Minh Huy liếc nhìn ánh mắt của Cố Ti Ngôn, quay ra cười với Tô Thư, "Hiện tại anh đây đang độc thân, so với tên Ti Ngôn kia thì anh thú vị hơn nhiều. Em có thể cùng anh chơi game hoặc đi xem phim, hơn nữa còn có thể cùng đi dạo phố cũng được nha!"

"Có thật không?" Tô Thư cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lam Minh Huy gật đầu, "Thật."

Cô nhìn thoáng qua Cố Ti Ngôn – người đang đang cúi đầu xem tài liệu, "A Ngôn, em đi cùng Lam Minh Huy đi dạo phố được không ạ?"

"Tùy cô" Cố Ti Ngôn không ngẩng đầu lên, hờ hững nói.