Thiên Vương II

Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****
chapter content

Anh Hạo Hanh dắt theo Tư Đồ Sênh đi tới trước của phòng bệnh, nghiêm túc lặp lại yêu cầu lúc vừa rồi.

“Ba anh đâu?”

“Về rồi.”

Tư Đồ Sênh thầm nghĩ, xem ra quan hệ của ông ta với em vợ cũng không được tốt cho lắm.

Nhận ra được suy nghĩ trong lòng đối phương, Anh Hạo Hanh búng mạnh một ngón tay lên trán cậu, “Cậu tôi đột nhiên gặp chuyện, tập đoàn Viễn Giang chắc chắn rất rối ren, ba tôi xuất hiện ít nhất cũng sẽ có tác dụng trấn an tinh thần công nhân viên một chút. Hơn nữa bọn họ có nhiều mối quan hệ chung, có rất nhiều bạn bè có thể nhờ trợ giúp.” Dứt lời anh mới phát hiện rằng mình đặc biệt khoan dung đối với Tư Đồ Sênh. Nếu đổi lại là một người khác âm thầm suy nghĩ về cha mình như thế, phỏng chừng anh đã sớm đen mặt rồi lặng lẽ ném đối phương vào sổ đen, cả đời không thèm ngó ngàng tới.

Tư Đồ Sênh cũng không biết suýt nữa thì bị người nọ ném vào sổ đen, ra vẻ ngạc nhiên nói, “Hiện tại tôi mới có chút tin tưởng rằng anh đã học tới đại học rồi.”

Anh Hạo Hanh mở cửa, chỉ thấy phòng bệnh phân làm hai gian trong và ngoài. Bên trong có phòng điều trị, bên ngoài là chỗ tiếp đãi khách khứa tới thăm.

“Giường hộ lý và ghế sô pha, cậu ngủ ở đâu…”

Tư Đồ Sênh nhanh chóng đi vào trong phòng điều trị!

Không bao lâu sau, cậu liền hối hận ngập lòng. Bởi vì Giang Thành Nghiệp nằm ở cách đó không xa đang nói mê liên tục, hơn nữa những âm tiết mà ông phát ra rất kỳ lạ, không phải tiếng Anh, không phải tiếp Pháp, lại càng không giống tiếng Trung.

Tư Đồ Sênh đi ra ngoài phòng khách, đá một cước lên ghế sô pha.

Anh Hạo Hanh mở mắt.

“Cậu anh có lời muốn nói với anh.” Tư Đồ Sênh lên tiếng.

Anh Hạo Hanh xoay người ngồi bật dậy, bước vào phòng trong. Đến khi anh ý thức được những điều mà ông cậu muốn ‘nói’ với mình thì Tư Đồ Sênh đã thành công chiếm chỗ. Người nọ tùy tiện vắt vẻo trên ghế sô pha, một chân còn bất nhã gác lên trên lưng ghế.

“Giường là do cậu chọn.” Anh Hạo Hanh nói.

“Tôi vừa tự kiểm điểm lại bản thân mình, bên trong là cậu của anh, chỗ thuộc về thân nhân kia hẳn là phải để anh nằm. Tôi không thể vô liêm sỉ mà tước đoạt cơ hội đoàn tụ của hai cậu cháu anh được.”

Cho nên cậu liền vô liêm sỉ mà nói trợn mặt nói dối hả?

Anh Hạo Hanh vươn tay cầm cái áo khoác của mình lên, nhưng lại bị Tư Đồ Sênh liền mạng ôm chặt lấy, “…”

Tư Đồ Sênh nói, “Trên giường có chăn rồi.”

“Trên người cậu cũng có áo khoác.” Anh Hạo Hanh tiếp lời.

“Tôi thân thể ốm yếu không chịu được rét lạnh.” Tư Đồ Sênh vô tội nhìn anh.

Anh Hạo Hanh, “…” Anh bắt đầu hối hận vì đã giữ người này ở lại đây đêm nay.

Mặc dù ghế  sofa này có thể đủ cho ba người ngồi, nhưng đối với chiều cao của Tư Đồ Sênh mà nói thì vẫn là rất ngắn. Cậu đã thay đổi mấy tư thế rồi nhưng vẫn không cảm thấy dễ chịu, cuối cùng nhịn không được đứng lên chạy vào phòng trong.

Giang Thành Nghiệp và Anh Hạo Hanh nằm trên hai chiếc giường khác nhau, yên yên ổn ổn chìm vào giấc ngủ.

Ánh trăng từ ngoài cửa kính chiếu vào, phủ lên gương mặt đang ngủ đến vô cùng thư thái của người nọ, khiến cho cậu cảm thấy ghen tị vô cùng. Tư Đồ Sênh vươn tay tới gần cái mũi của người nọ. Ngay tại khoảng khắc người nào đó sắp sửa chạm được vào mục tiêu, một đôi mắt đen láy bất chợt mở bừng ra, lặng lẽ nhìn thẳng vào mặt cậu.

Tư Đồ Sênh giật mình, vì thế mà bàn tay đành phải chuyển hướng, khẽ khàng mơn trớn gò mà của Anh Hạo Hanh. Cậu nói, “Trên mặt anh có bụi bẩn.”

Một nháy mắt ngón tay kia đụng chạm vào gương mặt mình, da đầu Anh Hạo Hanh bất chợt tê rần, một loại rung động khó nói được bằng lời khiến cho cơ thể anh phát nhiệt. Anh gạt tay của người nọ ra, chống người ngồi dậy, đảo mắt về phía Giang Thành Nghiệp, rồi lại quay sang Tư Đồ Sênh, “Lần này cậu tôi lại muốn nói với tôi cái gì?”

Tư Đồ Sênh phớt lờ cảm giác châm biếm bên trong lời nói của đối phương, nghiêm túc đáp, “Tôi nghĩ rồi, chúng ta là anh em, việc chăm sóc cậu anh không thể để mặc cho một mình anh được. Kế tiếp để tôi thay phiên đi.”

Anh Hạo Hanh một lần nữa nằm xuống giường, từ dưới nhìn lên, nói, “Tôi mới ‘chăm sóc’ được nửa tiếng thôi.”

“Đừng xem thường nửa tiếng, bốn mươi tám cái nửa tiếng là thành một ngày rồi.”

Dịch người vào trong một chút, để trống ra một phần ba cái giường, Anh Hạo Hanh nói, “Nha, đây là tôi đã nhượng bộ lắm rồi đấy.”

Tư Đồ Sênh co rút khóe miệng, “Anh cảm thấy quan hệ của chúng ta có thể cùng ngủ trên một cái giường à?”

Anh Hạo Hanh đáp lời, “Giai đoạn nào của mối quan hệ cũng phải có điểm bắt đầu, cậu có thể xem như hiện tại là một khởi điểm đi.”

Tư Đồ Sênh, “Nhưng tôi không muốn bước sang một con đường tăm tối.”

Nghe được lời ấy, không hiểu vì sao Anh Hạo Hanh lại có chút bực mình, trở mình một cái liền tùy tiện chiếm hết cái giường, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Tư Đồ Sênh cũng biết mình đang cố tình gây sự, liền ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ lên vai của đối phương, “Tôi không ngủ được.”

“Tìm một cái cái gậy gỗ, nện mạnh cho mình một phát.” Anh Hạo Hanh vẫn nhắm nghiền mắt, đáp.

“Ngày mai anh có phải đi học không?”

Tâm tư của Anh Hạo Hanh tự nhiên nhảy lên một chút, “Cậu có việc gì?”

“Tôi tò mò thôi. Hiện tại không phải là nghỉ hè, thân là một sinh viên tại sao anh thường xuyên xuất hiện ở những nơi bên ngoài phạm vi trường học quá vậy?”

Anh Hạo Hanh hé mắt, bộ dạng biếng nhác liếc nhìn đối phương một cái, nói, “Khi còn nhỏ hẳn là cậu học tập đã rất vất vả đi.”

Tư Đồ Sênh nghe ra hàm ý sâu xa trong lời anh ta, chế giễu nói, “Có phải anh muốn nói, anh thông minh sáng dạ, căn bản không cần đọc sách chỉ cần ăn vài miếng bánh mì (*) giúp trí nhớ là có thể ghi nhận được kiến thức rồi?”

(*) Bánh mì giúp trí nhớ: bảo bối thần kì của Doraemon -_-

Anh Hạo Hanh, “Tôi thu hồi lại lời nói ban nãy. Cái suy nghĩ đầy ảo tưởng như ăn bánh mì có thể bổ sung tri thức kiểu này chắc chắn không thể xuất ra từ miệng một người đã phải học hành cực khổ. Tôi đã đánh giá quá cao tinh thần cầu tiến của cậu rồi.”

Tư Đồ Sênh không phục, muốn nói rằng mình năm đó cũng từng hừng hực lửa thanh xuân cùng với ước mơ đậu vào đại học vô cùng tươi đẹp, nhưng hiện thực tàn khốc đã đẩy cậu rẽ sang một con đường khác mà thôi. Song sau cùng cậu lại châm chọc nói, “Không phải ai cũng có cơ hội có một người ba như Anh Hành Sơn.”

Anh Hạo Hanh nghiêng đầu nhìn sang, “Đầu thai cũng là một bộ môn cần học tập.”

“…”

“Tuy rằng cậu không có cơ hội gọi ông ấy là ba, nhưng tôi có thể cho cậu một cơ hội gọi ông ấy là ông nội.”

“…”

Tư Đồ Sênh lập tức nhảy lên giường hùng hổ đánh người.

Anh Hạo Hanh luyện võ từ nhỏ, khí lực rất lớn. Mặc dù Tư Đồ Sênh không phải một kẻ chân yếu tay mềm, lại chiếm trước thế chủ động, nhưng sức mạnh tuyệt không thể sánh bằng. Vì thế, cậu ta nhanh chóng thảm bại, chẳng những bị Anh Hạo Hanh tóm được hai tay mà còn bị đối phương đè xuống dưới thân nữa.

Tư Đồ Sênh thở hổn hển, đầu hàng nói, “Đừng náo loạn.”

Anh Hạo Hanh cười cười, “Gọi một tiếng xem.”

“Gọi gì?” Tư Đồ Sênh khẽ chớp hàng mi dài rậm, đôi mắt vì cười đùa quá mức mà dâng lên một tầng hơi nước mơ hồ, vô cùng mị hoặc.

Trái tim Anh Hạo Hanh nhất thời rạo rực, thanh âm cũng theo đó mà trở nên trầm thấp, bức bối vô cùng, “Gọi baba.”

Tư Đồ Sênh đáp, “Tôi có biết tới tài sản âm (*), nhưng chưa từng nghe nói tới sinh sản âm bao giờ. Tính cả thời gian anh nằm trong bụng mẹ cũng không sinh ra được đứa con lớn như tôi đâu.”

(*) Tài sản âm: tức là tài sản do vay mượn mà có

“Chắc chắn không gọi?” Anh ghì tay Tư Đồ Sênh xuống hai bên thân thể cậu, hạ thấp người, mặt đối mặt, chóp mũi cả hai chỉ cách nhau một khoảng chừng bốn – năm mili, “Cậu chắc rằng sẽ không gọi?”

Tư Đồ Sênh rốt cuộc nhận ra điểm không thích hợp, mềm giọng nói, “Đừng quậy, tôi… có điện thoại.”

Anh Hạo Hanh cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cho dù không cam lòng nhưng vẫn buông tay đối phương, dịch người ngồi xuống bên giường.

Tư Đồ Sênh thở phào nhẹ nhõm, nhận điện thoại, “La Mật, chuyện gì?”

La Mật!

Anh Hạo Hanh thầm nghĩ: Tôi sẽ nhớ đến cô!

Sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, thế nhưng ánh mắt của Tư Đồ Sênh lại mỗi lúc một sáng ngời, “Cô chắc chắn?”

Vẫn luôn quan sát từng biến hóa trên gương mặt của đối phương, Anh Hạo Hanh tự nhiên không thể để sót màn này, hỏi, “Chuyện gì?”

“Tìm được chiếc xe kia rồi.”

Hai người bọn họ đắc biệt ăn ý cầm áo khoác lên bước ra bên ngoài, trong khi đó La Mật vẫn đang tiếp tục giải thích tỉ mỉ ở trong điện thoại.

“Năm năm trước, Nhạc Ma – chủ tịch tập đoàn Huy Nhạc vốn dĩ muốn xây dựng một trung tâm thương mại ở khu vực gần bờ sông, cơ sở hạ tầng đã xây được hơn phân nửa, người lại đột nhiên bị bắt, khiến cho dự án này đình chỉ vô thời hạn. Giá cả đất đai ở những khu vực xung quanh cũng theo đó mà tuột dốc không phanh, trung tâm thương mại trở thành một khu nhà ma nổi tiếng, về sau thanh lý lại với giá thấp cho một người kinh doanh thủy sản. Song người nọ ép giá quá thấp, cho nên toàn bộ khu vực gara vẫn còn nằm trong tay Trương Quốc Đống. Song nửa năm trước, ông ta lại vội vàng chuyển đổi quyền sở hữu số bất động sản này cho một người tên là Lương Tĩnh. Tôi đã điều tra thân thể của Lương Tĩnh, người này đã từng sinh sống tại Hoa Kỳ giống hệt như Trương Duy Triêu. Ngay sau đó tôi thông minh cơ trí liền nhận ra ở đây có điểm không bình thường, vì thế đã mạo hiểm mà ‘không biết xấu hổ’ chạt tới gara ôm cây đợi thỏ. Cuối cùng đã thu được thành quả! Chiếc xe kia thực sự đang đậu ở gara, đáng tiếc bên trong lại không có ai cả.”

Tư Đồ Sênh nghi hoặc hỏi, “Vì sao lại có đoạn ‘không biết xấu hổ’? Cô dùng sắc đẹp để lừa gạt bảo vệ cho vào trong đấy à?”

La Mật trả lời, “Anh chưa từng nghe qua sao? Người phụ nữ về nhà sau mười giờ đêm chính là ‘không biết xấu hổ’, mà sau hai giờ sáng thì gọi là ‘không đáng sống nữa’. Hiện tại tôi đang ở tình trạng không biết xấu hổ đấy, rất nhanh sẽ trở thành không muốn sống nữa rồi!”

Tư Đồ Sênh nghe được sau khi La Mật kết thúc câu nói thì bất chợt hít sâu một hơi, liền cảnh giác nói, “Làm sao vậy?”

Di động bất thình lình bị ngắt, kế tiếp là một hồi bíp bíp làm người ta nghe mà suốt ruột vô cùng.

“Anh ở đây chăm sóc cậu anh đi, tôi đi tìm La Mật!” Tư Đồ Sênh vội vã nói.

Anh Hạo Hanh vươn tay bắt được cậu ta, “Tôi và cậu cùng đi.”

“Anh…” Cửa phòng bệnh vừa mở ra, bên ngoài đã có năm người đàn ông đứng sừng sững. Tư Đồ Sênh nhìn vào thể trạng của bọn họ một chút, nói, “Anh vẫn là nên ở lại chăm sóc cậu của anh đi, tôi thấy mang theo mấy người này cũng rất có cảm giác an toàn.”

Anh Hạo Hanh nói vài câu mới một người trong đám vệ sĩ kia rồi kéo Tư Đồ Sênh đi về phía trước, “Khi nguy hiểm đến gần, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là cảm giác an toàn.”