Thiên Thu Trường Tuế

Chương 13: Túi thơm




Dây dưa với nàng, đời đời kiếp kiếp.

.....

Nháy mắt đã tới ước định mười ngày sau với Thiên Kỳ.

Thẩm Trường Dịch không biết Thiên Kỳ thích cái gì, nhưng hắn nghĩ, nếu là nữ hài tử, vậy thì lựa chọn những thứ các tiểu thư công chúa yêu thích, có lẽ sẽ không có sai sót gì.

Hắn đột nhiên nhớ đến hôm trước Nguyên Tịch, muội muội của Lục Cẩn Bạch là Lục Thanh Nguyệt đến thăm quý phủ, nhắc tới một cửa hàng túi thơm nổi danh ở phía Tây thành. Nàng nói nơi đó có bán một loại túi thơm rất thơm, bên trên thêu hoa văn hoa Tử Đằng, chẳng những lưu hương lâu, còn có tác dụng an thần, nữ hài tử đều rất thích.

Vậy thì chọn nó đi.

Hắn dẫn theo Thiếu Ôn ra khỏi phủ, trong lòng nghĩ linh tinh, bất thình lình tưởng tượng đến phản ứng của thiếu nữ sau khi nhìn thấy túi thơm này.

Nàng nhất định sẽ mỉm cười nhận lấy, nụ cười rực rỡ như ánh dương, cẩn thận vuốt ve, yêu thích không buông tay. Cuối cùng, nhất định sẽ nói một câu: “Cảm ơn công tử, công tử thật là tốt!”

“Ôi, điện hạ, người đang nghĩ gì thế?” Bỗng nhiên, Thiếu Ôn lên tiếng, câu nói của cậu khiến hắn phục hồi lại tinh thần.

“Không có gì.” Hắn nhàn nhạt trả lời.

“Không có gì sao?” Thiếu Ôn bắt đầu to gan, trên mặt cậu tràn ngập vẻ bát quái, “Điện hạ, lúc nãy người cười với ai? Đã lâu rồi ta chưa thấy người cười như vậy.”

Thẩm Trường Dịch: “……”

Hắn đột nhiên theo bản năng sờ sờ miệng mình, nhưng lại cảm thấy động tác này có chút giấu đầu hở đuôi, vì thế liền làm như không có chuyện gì mà thu tay lại.

“Ngươi nói nhiều thật,” Hắn giả vờ tức giận nói, “Lo đi đường đàng hoàng đi.”

Thiếu Ôn không dám hỏi nhiều nữa, cậu tranh thủ thời gian lui về sau lưng hắn.

Thật là, hỏi cũng không cho hỏi, nhất định có vấn đề!

...

Cách cửa hàng bán túi thơm một khoảng ngắn đã ngửi thấy một mùi hương thanh nhã, thơm ngát, như thấm vào ruột gan.

Thấy Thẩm Trường Dịch bước vào, bà chủ nhanh chóng chạy ra đón tiếp: “Vị công tử này, ngài tới mua túi thơm sao?”

Thẩm Trường Dịch nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên túi thơm thêu hoa Tử Đằng như lời Lục Thanh Nguyệt nói, hắn nhàn nhạt đáp lại: “Ừ.”

Bà chủ lấy một túi thơm thêu hoa văn phong lan màu xanh lá đưa cho hắn: “Công tử, ta thấy cái này rất hợp với ngài.”

Thẩm Trường Dịch nhìn túi thơm kia, nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng hỏi: “Nghe nói cửa hàng của ngươi có một loại túi thơm thêu hoa Tử Đằng?”

“A, có có.” Bà chủ xoay người đi tìm, lấy một cái túi thơm, đưa cho Thẩm Trường Dịch.



“Cảm tạ.” Thẩm Trường Dịch đang định trả tiền, ai ngờ bà chủ vui vẻ bổ sung thêm: “Thì ra công tử muốn mua quà tặng cho người trong lòng. Cái này rất phù hợp, nàng nhất định sẽ thích.”

“A?” Thẩm Trường Dịch ngẩn người.

“A?” Thiếu Ôn ở bên cạnh cũng ngốc theo luôn, nhưng cậu phản ứng cực nhanh, nhìn chằm chằm Thẩm Trường Dịch, hỏi: “Điện hạ, chẳng lẽ người thích……”

“Sao có thể chứ.” Thẩm Trường Dịch cuống quýt ngắt lời cậu, thuận tiện ném cho cậu một ánh mắt hình viên đạn.

Thiếu Ôn ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhưng trên mặt cậu lại là biểu tình “Thì ra là thế”.

Thẩm Trường Dịch: “……”

“Chẳng lẽ không phải mua cho người trong lòng ngài sao?” Bà chủ gãi đầu, “Nhưng hoa Tử Đằng mang ý nghĩa: vì tình yêu mà sinh ra, dây dưa đời đời kiếp kiếp……”

“Không liên quan.” Thẩm Trường Dịch không muốn nghe tiếp nữa, vội thanh toán tiền, rồi kéo Thiếu Ôn ra ngoài.

“Ôi, điện hạ, ngài kéo ta đau quá.”

Đi tới một nơi xa xa, Thẩm Trường Dịch mới dừng lại, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Thế nào? Ngươi nói tiếp đi.”

“Ta không dám.” Thiếu Ôn tỏ ra yếu ớt, rụt rè trả lời.

Quả nhiên, Thẩm Trường Dịch thở dài một cái, giống như cảm thấy ngữ khí của mình lúc nãy có chút lạnh lẽo, hắn nói: “Thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Thiếu Ôn mỉm cười, vội vàng chạy theo sau lưng hắn.

Quả nhiên đây mới là điện hạ mặt lạnh tim nóng nhà mình.

“Hồ lô ngào đường đây, hồ lô ngào đường rất ngon đây!”

Hai người vừa đi được vài bước, thì nghe tiếng rao bán hồ lô ngào đường.

Đúng rồi, hồ lô ngào đường, hình như Thiên Kỳ rất thích món này.

Ma xui quỷ khiến, Thẩm Trường Dịch đi tới đó: “Ông chủ, lấy cho hai xâu hồ lô.”

“Được được!” Ông chủ đáp lại, đưa cho hắn hai xâu kẹo hồ lô, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Hắn xoay người, muốn đưa cho Thiếu Ôn cầm, đúng lúc thấy nụ cười không có ý tốt của Thiếu Ôn.

Thẩm Trường Dịch: “……”

Thiếu Ôn bước lên phía trước nhận lấy, cậu mở miệng, muốn nói gì đó.

Thẩm Trường Dịch: “Nếu ngươi nói bậy bạ, hôm nay không cần về phủ nữa.”

Thiếu Ôn: “……”

...

Trong biệt viện của Thiên Kỳ, nàng đang ở nhà bếp nhìn các nồi niêu xoong chảo lớn lớn bé bé, nàng vén tay, trừng mắt, giống như chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.

Sơ Huyền hơi lo lắng: “Nếu không, hay là từ bỏ đi… Lỡ người bị bỏng thì không tốt lắm đâu.”

“Không được.” Ánh mắt của Thiên Kỳ kiên định. “Ta không thể mỗi ngày đều dùng phù chú biến ra thức ăn, cũng không thể mỗi ngày đều vào thành mua thực phẩm nấu chín, tốt hơn hết là học chút ít phương pháp nấu nướng.”

Sơ Huyền không có lý do phản bác. đành phải nói: “Vậy người cẩn thận một chút.”

Thiên Kỳ đã nhìn lén phương pháp nấu ăn ở quán cơm, rưới dầu, nhóm lửa, cho thức ăn vào, thoạt nhìn rất đơn giản dễ làm.

Đúng rồi, nàng quan sát những người gọi là đầu bếp đó, dường như bọn họ đã tăng lửa để nấu thức ăn, khiến thức ăn nhìn rất bắt mắt và hương vị cũng rất thơm ngon.

Nghĩ như thế, Thiên Kỳ liền quạt mạnh hơn, khiến ngọn lửa càng lúc càng lớn.

“Khụ khụ…” Thiên Kỳ bị sặc đến ho khan, trong lòng còn đang nghi hoặc, vì sao trong nồi còn chưa bốc cháy?. Truyện Full

“Tiểu chủ nhân!” Bỗng nhiên, bên hông truyền đến âm thanh vội vàng của Sơ Huyền: “Đống củi dưới chân của người cháy rồi!”



“A —” Thiên Kỳ bị nóng nên hét lên một tiếng rồi cuống quýt đứng lên.

Nhưng mà trong phòng không có nhiều nước, cộng thêm đồ dùng bên trong phần lớn đều làm bằng gỗ, vì thế ngọn lửa lan ra rất nhanh, trong chốc lát ánh lửa ngút trời.

Bên ngoài biệt viện, Thẩm Trường Dịch vừa mới đến thì nghe được một tiếng thét chói tai sau đó nhìn thấy phòng ốc dường như đang bắt lửa.

“Điện hạ, chuyện gì thế…” Thiếu Ôn nhìn ánh lửa, trong lòng giật mình.

Thẩm Trường Dịch không trả lời.

Trong lúc nhất thời, trí nhớ chồng chéo lên nhau. Hắn dường như quay về đêm tối ác mộng hơn mười năm trước, khắp nơi đều là ánh lửa bập bùng, máu đỏ tươi, tiếng kêu thảm thiết. Trong cảnh tượng ấy, hắn đã mất đi tất cả những người hắn yêu thương nhất.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy cực kỳ khẩn trương, cả trái tim cũng đang run rẩy.

Trong nháy mắt ấy, hắn không nghĩ ngợi gì, một thân một mình, xông vào biển lửa.

Không biết vì sao, hắn thật sự không hy vọng nàng xảy ra chuyện.

“Điện hạ! Điện hạ!!!”

Thiếu Ôn chấn động, nhưng cuối cùng cậu cũng không giữ hắn lại.

Thiên Kỳ hoang mang rối loạn, chạy đến cửa nhà bếp, định sử dụng phù chú để dập lửa, đột nhiên xuyên qua khói trắng mịt mù, nàng nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Trường Dịch đang chạy tới.

Nàng ngơ ngác trong chốc lát, bàn tay đang siết chặt phù chú buông lỏng.

“Thiên Kỳ!”

Thẩm Trường Dịch chạy đến bên cạnh nàng, ngay cả góc áo đang bắt lửa hắn cũng không phát hiện ra.

Hắn nắm chặt tay nàng, vội vàng kéo nàng rời khỏi nhà bếp, trên trán và cổ hắn đều phủ một tầng mồ hôi mỏng, không biết là do nóng, hay do khẩn trương.

Tại thời điểm này, nàng bỗng cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.

Nàng nhìn tay trái đang bị hắn nắm chặt, sau đó giấu tay phải ra sau lưng, lặng lẽ bấm pháp quyết, khiến ngọn lửa trong nhà bếp dần dần tắt đi.

Sau khi đến một nơi an toàn trong sân, Thiếu Ôn nhanh chóng chạy đến: “Điện hạ, ngài không có bị thương chứ?”

“Ta không sao.” Thẩm Trường Dịch mím môi, giọng nói có chút khàn khàn.

Hắn cúi đầu, vô tình nhìn thấy bản thân còn đang nắm chặt tay Thiên Kỳ, dường như cảm thấy có chút thất lễ nên hắn cuống quýt buông ra.

Hắn thở dài nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên cảm thấy hành động này có chút giấu đầu hở đuôi.

Thiên Kỳ cũng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn, cảm thấy hơi nghi hoặc, hắn làm sao thế? Lúng túng thấp thỏm.

Nàng không suy nghĩ sâu xa, nhìn người trước mặt, nụ cười quen thuộc xuất hiện trên gương mặt nàng: “Đa tạ công tử.”

“Không có gì.” Thẩm Trường Dịch cũng cười, trước sau vẫn là bộ dạng khiêm tốn dịu dàng.

“Đúng rồi,” Thiên Kỳ nghiêng đầu, “Sao hai người đột nhiên đến đây?”

“Cô nương quên rồi,” Thiếu Ôn ở một bên nhanh nhẹn đáp lời, “Ngày ấy cô nương cứu điện hạ nhà ta, điện hạ nhà ta đã nói mười ngày sau sẽ đến cửa cảm tạ.”

“À… ta nhớ ra rồi.” Thiên Kỳ ngượng ngùng cười, “Nhưng để các người vừa đến nhà của ta đã gặp cảnh tượng này, thật xin lỗi.”

“Cô nương bình an là tốt rồi.” Khóe miệng của Thẩm Trường Dịch hơi nhếch lên, hắn nhẹ giọng nói, “Hồ lô ngào đường này là quà tạ lễ.”

Thiếu Ôn đưa hồ lô ngào đường cho Thiên Kỳ. Thiên Kỳ dụi dụi mắt, giống như đang xác định xem mình có nhìn nhầm hay không, sau đó vui vẻ nhảy cẫng lên:

“Công tử thật hiểu ta! Đa tạ công tử, ngài thật tốt!”

“Điện hạ nhà ta không chỉ mua hồ lồ ngào đường đâu,” Thiếu Ôn nói, “Ngài ấy còn đến cửa hàng túi thơm tốt nhất trong thành mua cho ngài một cái túi thơm đó!”

Thẩm Trường Dịch bĩu môi: “Ngươi nói nhiều thật.”



Nhưng ý cười giữa hai hàng lông mày của hắn vẫn không thay đổi, hắn vươn tay lấy túi thơm trong tay áo ra.

Đột nhiên, ý cười trong mắt hắn ngưng kết lại, tựa như kết thành một tầng băng tuyết.

“Sao thế?” Thiên Kỳ hỏi.

Thẩm Trường Dịch nhìn về phía nhà bếp đã tắt lửa, ánh mắt có chút trống rỗng: “Túi thơm kia… có lẽ không cẩn thận rơi vào trong lửa rồi…”

Một tia không cam lòng chợt nảy sinh trong lòng hắn. Hắn đi về hướng nhà bếp, trong lòng mang theo chút hy vọng mong manh.

Thiên Kỳ cũng yên lặng đi theo.

Nàng nhìn vào trong mắt hắn, trong đó là thất vọng cuồn cuộn.

Sau đó nàng dõi theo tầm mắt hắn, quả nhiên nhìn thấy một túi thơm bị thiêu hủy, chỉ còn thừa lại một chút vải còn sót lại, phía trên là đồ án hoa Tử Đằng.

“Chỉ là một cái túi thơm mà thôi, không sao cả, công tử đừng lo lắng, tâm ý của huynh ta nhận là được.” Thiên Kỳ mỉm cười an ủi hắn.

Thẩm Trường Dịch xoay người, nhìn thấy nụ cười của nàng, mặt mày không tự giác mà thả lỏng: “Được.”

Thiên Kỳ đi ra ngoài, nói với Thiếu Ôn: “Cũng cảm ơn huynh giúp ta đem kẹo hồ lô đến đây.”

Thiếu Ôn ngượng ngùng đáp: “Việc nên làm mà.”

Một mình Thẩm Trường Dịch ở trong nhà bếp thật lâu, không đi ra ngoài. Thiên Kỳ chỉ cho là hắn cảm thấy tiếc nuối, nên để hắn từ từ tiếp nhận.

Trong nhà bếp, ánh mắt Thẩm Trường Dịch mê ly, dường như hơi xuất thần.

Vừa rồi hắn nhất thời phân tâm, không phát hiện ra. Lúc này yên tĩnh lại, hắn mới phát hiện, tinh thạch trên người hơi nóng lên.

Nếu nói hai lần trước đều ở bên ngoài, nhiều người hỗn tạp, thần tức không nhất định là của nàng. Nhưng lần này là ở biệt viện của nàng, hắn có thể xác định người kia chính là nàng.

Thần nữ… Linh thạch… Tâm đầu huyết… Hủy thiên diệt địa…

Những thứ hư vô mờ mịt này cách hắn càng gần, hắn càng hoảng hốt.

Ánh mắt hắn xuyên qua tường viện nhà bếp, dán chặt trên người nàng.

Vì sao, vì sao nhất định phải là nàng?

Trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi khó chịu khó nói nên lời. Lúc nghe kế sách ấy trong thạch thất, cảm giác khó chịu cũng không rõ ràng như lúc này đây, giống như nó luôn ẩn nấp trong lòng hắn, để rồi vào thời điểm nhìn thấy nàng nó bỗng vỡ ra, khiến hắn quân lính tan rã.

Trong lòng hắn thở dài một cái, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt mảnh vải thêu hoa Tử Đằng không còn trọn vẹn lên, nhẹ nhàng cất đi.

Mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ hơn bất cứ người nào khác, đối với nàng, hắn tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm.