Thiên Thu Trường Tuế

Chương 1: Nguyên Tịch




Quyển 1: Cộng Nhập Kì Cục (Bước vào ván cờ)

Chương 1: Nguyên Tịch

Nếu có duyên sẽ gặp lại nhau.

....

"Đứng lại! Cô nương, ngươi làm vỡ nhiều vò rượu của ta như vậy còn muốn chạy sao!"

Thiên Kỳ một thân áo tím, ở trong đám đông chen lấn tháo chạy, nàng thở dốc quay đầu lại hướng ông chủ kia hô to: "Ai nha, ngươi đừng đuổi theo ta nữa! Thật sự không phải ta làm mà!"

"Lão tử tận mắt nhìn thấy! Chính là ngươi, mau đứng lại!"

Hai người lời qua tiếng lại trong đám đông. Hôm nay Cảnh Tô Thành vô cùng đông đúc và huyên náo cho nên âm thanh của bọn họ cũng nhanh chóng bị tiếng ồn che lấp, khiến cho rất ít người chú ý đến.

Hôm nay là tết Thượng Nguyên (*), Thần Vương ở Cảnh Tô Thành tổ chức hội đèn lồng, bá tánh đều vui vẻ tham gia. Trong thành đèn đuốc sáng trưng, vạn dân thắp đèn treo hoa, trên đường ngựa xe như nước, áo quần như nêm, chợ hoa thắp đèn sáng như ban ngày. Giang Nam vốn là khu vực giàu có phồn hoa, tối nay càng thêm sáng lạn rực rỡ, thịnh thế náo nhiệt.

(*) Ngày rằm tháng Giêng hay Tết Nguyên Tiêu là đêm trăng tròn đầu tiên của một năm ('Nguyên' là thứ nhất, 'Tiêu' là đêm). Ngày này còn được gọi là Nguyên Tịch, Nguyên Dạ, Tết Thượng nguyên, Tết đoàn viên... là ngày Tết truyền thống của dân tộc Hán ở Trung Quốc.

Thiên Kỳ thừa dịp người nhiều, trái tránh phải né đem khoảnh cách với ông chủ tiệm cơm kéo dài. Nàng nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, đánh giá một chút khoảng cách giữa mình và ông chủ, bước chân chậm lại một chút, suy nghĩ xem có nên tìm một chỗ nào đấy trốn tạm hay không.

Ai ngờ vừa ngước mắt lên mới nhận ra bản thân trong lúc vô thức đã chạy tới bên bờ sông!

Người tính không bằng trời tính.

Dòng sông này chưa xây cầu, muốn sang bờ đối diện thì phải đi đò. Trên mặt sông thấp thoáng vô số hoa đăng với nhiều kiểu dáng khác nhau, quang đăng phản chiếu xuống mặt sông khiến người ta cảm thấy có chút hoa mắt.

Thiên Kỳ dõi mắt tìm kiếm một chút, phát hiện bên bờ sông có một chiếc thuyền khách tinh nhã đang thả neo, ô sơn gỗ đàn, cửa sổ làm bằng trúc chạm khắc tinh tế. Nhìn xem tư thế của người chèo thuyền, hẳn là đang muốn khởi hành qua sông.

Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện ông chủ phía sau đã giương nanh múa vuốt mà đuổi tới, nàng lập tức nhắm mắt hạ quyết tâm, trong nháy mắt khi người chèo thuyền nhổ neo, nàng nhanh như gió nhảy vào trong khoang thuyền.

Xấu hổ thì xấu hổ đi, xem xét bề ngoài của chiếc thuyền khách này, bên trong hẳn là một vị văn nhã chính nhân quân tử, so sánh với ông chủ tiệm cơm đang đuổi theo nàng thì hẳn là tốt hơn một chút.

Ông chủ tiệm cơm thở hồng hộc đuổi tới bờ sông, trơ mắt nhìn xem nàng chui vào trong khoang thuyền, chiếc thuyền rời bờ, hắn kinh hoảng hô lớn: "Cô nương, ngươi điên rồi! Kia chính là ngự thuyền của Thần Vương điện hạ!"

...

Thiên Kỳ ở trong khoang thuyền cẩn thận từng li từng tí mà vén rèm lên, như con mèo nhỏ ló đầu ra ngoài nhìn xem ông chủ kia đang hô to gọi nhỏ, không khỏi cười ra tiếng.

Rốt cuộc cũng thoát được. Nàng buông rèm xuống, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cô nương là người phương nào?" Sau lưng Thiên Kỳ thình lình truyền đến một câu, ôn ôn lương lương, khiến nàng sợ đến mức run lên.

Nàng nghiêng mắt xoay người, nương theo ánh trăng mông lung, thấy rõ diện mạo của nam tử kia.

Người này đầu đội ngọc quan, khuôn mặt thanh tuấn, dáng người cao gầy, lộ ra một cỗ khí chất lãnh mạc như tùng bách. Chỉ là trên thân hắn khoác áo khoác tuyết sắc, môi sắc nhợt nhạt, phảng phất như bệnh nặng mới khỏi, trông rất suy yếu.

Thiên Kỳ đánh giá tinh nhuận ngọc quan cùng ngọc bội trên người hắn, lại thêm khí chất không tầm thường trên người hắn, trong lòng nàng thầm kết luận, đây không chỉ là một vị chính nhân quân tử, mà còn là một vị chính nhân quân tử có quyền có thế.

Nàng tự biết chính mình đuối lý, lại thấy hắn ôn hòa dò hỏi, liền hắng giọng một cái, cố gắng tỏ ra trang nghiêm nói: "Tiểu nữ tử tên là Thiên Kỳ......"

Nàng dừng một chút, trong mắt thoáng qua một tia quang mang không rõ, nói tiếp, "Cái kia...... Tiểu nữ cùng ông chủ tiệm cơm kia có chút hiểu lầm, nhưng hắn không nghe ta giải thích, giống như điên đuổi theo ta trên đường cái, rất dọa người, ta trong lúc cấp bách mới trốn đến nơi này, mong công tử thông cảm một chút..."

Thẩm Trường Dịch hơi nhướng mày, nghe ngữ khí cố gắng tỏ ra đứng đắn của nàng, khóe miệng hơi cong lên, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Vừa rồi hắn ở trong khoang thuyền nghe được động tĩnh, nên vén rèm lên xem xét, nhìn thấy ông chủ trên bờ kia, trong lòng liền hiểu rõ ràng tình huống.

Hắn khẽ mở môi mỏng, thanh âm ôn nhu khiêm tốn: "Đã là như thế, cô nương đến bờ bên kia liền có thể rời thuyền. Chỉ là một việc nhỏ, tất nhiên ta sẽ không cố tình làm khó dễ. Chỉ là đến lúc đó hy vọng hai người có thể nói rõ ràng, giải trừ hiểu lầm mới là quan trọng nhất."

Thiên Kỳ nhếch môi nở nụ cười: "Công tử thật là người tốt, vậy ta xin cảm tạ công tử."

Ánh mắt của nàng đơn thuần thấu triệt, cười đến rực rỡ, tựa như một hạt đậu khấu vừa nảy mầm vào mùa xuân, lộ ra vẻ hồn nhiên chỉ có trên người thiếu nữ. Ánh nến trong khoang thuyền chiếu rọi lên nốt chu sa giữa trán nàng, lộng lẫy động lòng người, tựa như sao trời trên chốn Cửu Thiên. Diện mạo của nàng không phải quá mức minh diễm, nhưng lại có vẻ linh động hiếm người có được, mỗi lần nàng cười rộ lên, càng thêm vài phần động lòng người khiến cả phòng doanh xuân.

Thẩm Trường Dịch đón nhận ánh mắt thanh triệt của nàng, lông mi khẽ chớp một cái. Hắn gật đầu, liễm lông mày, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương..... Không nhận biết ta sao?"

"A...... Không nhận biết," Thiên Kỳ chớp chớp đôi mắt trong sáng, hoang mang nói: "Giang hồ mênh mông, ta cùng công tử chưa bao giờ gặp qua, như thế nào nhận biết được? Nói đến...... Công tử tên gọi là gì?"

Thân hình hắn hơi ngưng lại, ánh mắt lập loè, không có trả lời.

Ánh trăng xuyên thấu qua rèm che chiếu vào trong khoang thuyền, dưới sàn như được trải lên một tầng bạch sương. Thẩm Trường Dịch nâng cánh tay thon dài lãnh bạch, nhẹ phẩy rèm cửa, khiến ánh trăng tùy ý chiếu rọi khắp nơi.

Hắn mê ly nhìn hoa đăng đang chìm nổi trên mặt sông, ôn nhu nói: "Không cần. Nếu như có duyên, sẽ gặp lại nhau."

Chiếc thuyền dưới ánh trăng bao phủ chậm rãi cập bờ. Thẩm Trường Dịch xuống thuyền trước, rồi sau đó lại nhẹ nhàng nâng ngón tay thon dài, giúp Thiên Kỳ nhấc rèm lên.

Hai người đứng dưới ánh đèn bên bờ sông, gió đêm lạnh run thổi qua vạt áo, Thiên Kỳ nhìn xung quanh, phát hiện nơi này trống trải và vắng vẻ, chỉ có lác đác vài ba bóng người, so với cảnh thịnh thế phồn hoa bên kia bờ phảng phất như hai thế giới.

Nàng thu hồi ánh mắt, đối Thẩm Trường Dịch đang đứng bên cạnh cung kính hành lễ, cười sáng lạn nói: "Công tử, từ biệt từ đây."

Thẩm Trường Dịch vẫn cười ôn hòa như cũ, trong mắt chứa đầy ấm áp: "Được, cô nương đi đường cẩn thận."

Hắn đứng dưới ánh trăng nhìn theo bóng lưng xa dần của thiếu nữ, bóng nàng dưới mặt đất bị ánh trăng kéo ra càng ngày càng dài. Gió đêm dần lạnh hơn, nhu hòa trong mắt hắn cũng phảng phất như bị gió thổi tan, chỉ còn lại lãnh đạm cùng lương bạc.

"Điện hạ." Ám vệ ẩn trong bóng tối đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện, quỳ xuống đất đáp lời, "Lục tướng quân đã tới rồi."

"Chuẩn bị xe." Thẩm Trường Dịch hơi nhíu mày, phân phó.

Ngữ khí của hắn lãnh đạm uy nghiêm, không xen lẫn một tia cảm tình nào, cùng với nam tử ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn hữu lễ khi nãy tưởng như hai người khác nhau.

Thiên Kỳ trở lại bờ bên kia của sông Vân Mộng, không ngoài dự liệu, ông chủ tiệm cơm kia đã ở nơi ước định trước đó chờ nàng.

Nàng từ túi tiền lấy ra một thỏi bạc, đưa cho hắn: "Đã đáp ứng với ngươi, tất nhiên sẽ không thiếu."

Ông chủ kia cầm lấy thỏi bạc, cũng không vội xem xét, chỉ không ngừng dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, kinh hãi trên mặt còn chưa tán đi: "Cô nương, ngươi cũng quá lớn mật, nếu sớm biết mục tiêu của ngươi là thuyền của Thần Vương điện hạ, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám giúp ngươi diễn màn kịch này."

Thiên Kỳ không thèm để ý mà chỉ cười cười: "Không có việc gì, mạng ta lớn, hiện tại không phải không có chuyện gì sao." Nàng dừng một chút, bổ sung nói, "Chuyện đêm nay, kính xin giữ bí mật."

"Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên. Chúng ta giúp người khác làm việc, tự nhiên đều hiểu quy củ này, vàng bạc sao có thể so với thanh danh, cô nương hãy yên tâm." Ông chủ đáp.

Từ biệt ông chủ tiệm cơm, Thiên Kỳ cũng không vội trở về. Phong cảnh ban đêm rất đẹp, nhân gian tường hòa an bình, có cơ hội tốt như dịp này, tất nhiên phải đi thăm thú một phen.

Nàng nhàn tản đi theo dọc bờ sông. Ánh trăng như sương trắng nhẹ nhàng vờn trên mặt nước, một đôi tài tử giai nhân nắm tay vừa nói vừa cười, tiếng rao hàng của láng giếng vang bên tai không dứt.

Nếu không phải trên lưng đang mang sứ mệnh, ở nhân gian sinh hoạt như vậy mấy năm, hẳn là hơn cả thần du tiên cảnh.

"Tiểu chủ nhân," Sơ Huyền bên hông Thiên Kỳ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói chuyện, "Thần Vương này thoạt nhìn ôn nhuận khiêm tốn, giống hệt với lời đồn."

"Đúng vậy, nghe nói hắn đạm bạc cao khiết, không tranh giành với ai, chỉ là......", Thiên Kỳ liễm mắt, dường như đang thở dài, "Nếu hắn biết rõ sự tồn tại cùng uy lực của Huyết Linh Thạch, không biết hắn còn có thể tị thế tự trì như hôm nay nữa không?"

Huyết Linh Thạch là một trong thập đại thần khí của Thiên Giới, chứa uy năng kinh thiên động địa, có thể đề cao tu vi thần lực trên diện rộng, biến quân đội bình thường thành hổ lang chi sư bách chiến bách thắng, cũng có thể giúp chữa trị nội thương, thậm chí ngăn cản lôi kiếp.

Ca ca nàng - Đế Thanh - là Nhị điện hạ của Thiên Giới, sau khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất, kiếp lôi lớn nhất đời này của y cũng sẽ tùy thời mà đến. Lần này Thiên Kỳ hạ phàm, chính là vì tìm Huyết Linh Thạch, giúp ca ca ngăn cản kiếp lôi.

"Khó mà nói," Sơ Huyền đáp, "Ta đã trải qua ngàn năm lịch sử của nhân gian, thấy vô số hoàng tử đoạt quyền, phụ tử tương tàn, huynh đệ phản bội. Nhiều thế hệ vương triều quật khởi rồi lại diệt vong, nhưng khát vọng của thế nhân đối với vị trí chí tôn trên vạn người kia, mãi mãi không biến mất."

Sơ Huyền là chi linh do thượng cổ phượng linh biến thành. Thời đại viễn cổ, Thần tộc phượng hoàng nhất mạch xem trái tim của mình là trân quý nhất, nguyên hình của Sơ Huyền chính là một mảnh trái tim của phượng linh. Phượng linh trải qua ngàn vạn năm hấp thụ tinh hoa của thiên địa sơn xuyên, nhật nguyệt tinh thần, thấu hiểu thế gian đại đạo chi sinh, sau mới huyễn hóa thành linh.

Về sau, Thiên Kỳ tình cờ tìm được nó, nó liền nhận nàng làm chủ nhân. Chuyện trong thế gian, Thiên Kỳ hiểu không nhiều lắm, nhưng là Sơ Huyền kiến thức rộng rãi, có nó, Thiên Kỳ cũng từ từ hiểu được rất nhiều nhân tình thế cố (*), thế gian kỳ trân (**).

(*) Đạo lí đối nhân xử thế.

(**) Thứ hiếm có trên đời.

Thiên Kỳ nghe vậy, ngón tay mảnh khảnh hơi hơi cuộn tròn, như suy tư gì đó.

"Sơ Huyền, nói đến cũng kỳ quái, hắn thân là Thần Vương, đương kim Tứ hoàng tử của Tề quốc, nhưng lúc xuống thuyền, bên cạnh một người hầu cũng không có."

Sơ Huyền nghĩ nghĩ, nói: "Thần Vương luôn luôn sống giản dị khiêm tốn, hắn không thích nhiều người vây quanh bên cạnh, như vậy cũng hiểu được."

"Có lẽ vậy. Nhanh chóng hoặc là chậm rãi tiếp cận hắn. Cũng không biết tiếp theo hắn sẽ đi nơi nào, ở nhân gian không thể sử dụng pháp thuật, ít nhiều có chút bất tiện." Thiên Kỳ nhẹ giọng nói.

Nàng yên lặng nhìn về phía mặt sông. Ánh trăng trong vắt, mặt sông như phủ một tầng khói mỏng, tựa như sương mù, tụ tán ly hợp, chẳng rõ thượng thiên nhân gian.

Thẩm Trường Dịch đến một ngôi nhà ở vùng ngoại ô xa xôi, cho lui người hầu chung quanh, chỉ lưu lại hơn mười ám vệ vây chung quanh căn nhà, chặt chẽ quan sát gió thổi cỏ lay bốn phía.

"Lục tướng quân, đã đợi lâu." Hắn đi vào sân, ôn tồn cười nói.

Lục Cẩn Bạch gỡ bội kiếm xuống, cũng không hành lễ. Hắn từ trong áo lấy ra một phong mật tin, đưa cho Thẩm Trường Dịch: "Điều ta muốn nói với người, đều ở bên trong."

Ánh mắt của Thẩm Trường Dịch ôn nhu như nước, như tinh quang chiếu rọi đầy trời sao sáng. Hắn nhận lấy, đầu ngón tay thon dài tinh tế vuốt ve phong thư, phảng phất như cân nhắc số mệnh của chính mình.

Lục Cẩn Bạch thấy hắn trầm mặc không nói, mở lời trước: "Nói đến, đã lâu người không có đến Lục phủ, Thanh Nguyệt vẫn luôn nhớ người."

"Thân thể ta luôn luôn không tốt, ngồi xe mệt nhọc, sợ không chịu đựng nổi. Tâm ý của Thanh Nguyệt muội muội, lòng ta cảm nhận được, ngày khác có cơ hội, nhất định tới cửa bái phỏng." Hắn cười nhạt đáp.

"Cũng phải, thân thể của người nên điều dưỡng cho tốt mới được." Lục Cẩn Bạch nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, có chút lo lắng, "Kế tiếp có tính toán gì?"

Thẩm Trường Dịch nói: "Tối nay Thượng Nguyên, Đoạn Thừa (Đoạn thừa tướng) mời ta dự tiệc, tất nhiên phải đến. Thân thể của ta, chính ta hiểu rõ, huynh không cần lo lắng. Chuyện còn lại, từ từ rồi nói sau."

Hắn liễm mắt, dưới ánh trăng vung áo mà đi.

Không biết gió đêm từ đâu thổi len qua áo bào thanh sắc của hắn, khiến nó chập chờn lay động, lộ ra một cảm giác cô lương đích mỹ (*).

(*) Đẹp nhưng cô đơn.