Thiên Quỹ

Chương 34




“Câm miệng!”

Sắc mặt cụ ông tái nhợt, cái gậy trong tay vung lên chỉ vào đám con cháu nhà họ Kiều ra lệnh:

“Chúng mày còn không mau kéo nó ra?! Còn ra thể thống gì nữa!”

Một đám nam đinh nghe vậy vội vàng tiến lên lay người, nhưng Hoàng Tố Thanh bất chấp mọi giá vẫn sống chết không chịu buông tay, lực kéo chặt căng kia khiến Kiều Mịch bị kéo đến nhíu mày.

Phòng lớn nhà họ Kiều hỗn loạn lộn xộn, Mạnh Tĩnh Nguyên bước nhanh lên trước túm lấy Kiều Mịch rồi hung hăng hất cánh tay của người phụ nữ kia ra, lực đạo kia giống như muốn chặt đứt cả xương cốt. Thím ba kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng cũng buông lỏng tay, người đằng sau vội vàng kéo bà ta ra, bà ta không thuận theo cũng không từ bỏ mà la hét kêu khóc xin Kiều Mịch giúp đỡ.

“Ôi ôi… Có quỷ đang dồn chết Dao Dao, Kiều Mịch cháu nhất định phải giúp nó, nếu không tôi có thành quỷ cũng không tha cho cháu.”

Kiều Mịch đẩy kính mắt:

“Cái đó… Thím biến thành quỷ ngàn vạn lần đừng tìm tôi, rất nguy hiểm.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hừ một tiếng khinh thường, không hài lòng lắm về việc Kiều Mịch vẫn còn đang dài dòng với bà ta, bàn tay siết chặt ôm người về:

“Đau không?”

“Không sao.”

Nói xong anh chà chà chân, dùng việc đó để chứng minh rằng mình không hề nói sai.

“Hồ đồ! Hồ đồ! Sao mày lại tin những chuyện thần quỷ quái lại giả danh để lừa bịp này.”

Cụ Kiều vung gậy chống lên gõ một cái không nặng không nhẹ lên người cháu dâu:

“Im lặng, bọn kia nữa, mau kéo nó đi.”

Một đám nữ quyến nghe xong thì khuyên bảo dụ dỗ muốn kéo Hoàng Tố Thanh đi, nhưng không ngờ bà ta thoáng cái đã tăng vọt sức lực phá tung bức tường người rồi bổ nhào xuống dưới chân cụ ông, túm lấy hai chân ông gào khóc:

“Ông ơi, ông biết mà, nếu thật sự không có quỷ thần thì sao Kiều Mịch còn đứng được ở chỗ này? Dao Dao thật sự đã bị ác quỷ quấn lấy, ông ơi, xin Kiều Mịch giúp đỡ chút đi, cháu không thể không có Dao Dao, nó là con gái ngoan của cháu mà.”

“Mày… Mày…”

Sắc mặt cụ ông tái nhợt, nhất thời bị tức nghẹn đến mức nói không nên lời.

Nhìn đến đây thì đôi hàng mi của Kiều Mịch nhẹ chớp, đã không còn hứng thú muốn xem nữa, xoay người chủ động kéo Mạnh Tĩnh Nguyên đi, lại phát hiện không thể kéo được cậu ấy, anh không khỏi kinh ngạc ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ sậm kia, nhìn sóng cảm xúc gợn trong đó, anh hiểu ra, nhưng chỉ hơi gật đầu mỉm cười:

“Đi thôi, về nhà nào.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cũng khẽ nhếch môi:

“Phải về nhà, nhưng không phải bây giờ.”

Dứt lời, cậu hiếm có được một lần dịu dàng nhéo nhẹ một cái lên gáy Kiều Mịch, lại đưa mắt ra hiệu cho Hắc Khuyển, một người một chó bước lên:

“Muốn cứu con gái bà cũng được, kêu lão bất tử này làm một giao dịch đi.”

“Giao dịch?”

Có lẽ là bị tiếng khóc của cháu dâu làm phiền lòng, cụ ông lần đầu tiên nghiêm túc dò xét tạo hình của người trẻ tuổi trước mặt, vẻ mặt tràn đầy khinh thường:

“Cậu muốn chiếm lợi lộc gì từ nhà họ Kiều? Tiền? Nói ra giá đi, chúng ta tính thử xem.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cười nhạo:

“Lão đầu thối, lão nghe đây, chúng ta sẽ cứu Kiều Tri Dao, mà lão phải thẳng thắn kể lại chuyện về cha của Kiều Mịch, nếu như làm trái với giao dịch thì toàn bộ già trẻ lớn bé của nhà họ Kiều đều sẽ làm thức ăn của khuyển yêu.”

“Đây là loại chuyện ma quỷ gì, không biết phải trái! Kiều Mịch, mày mang một thằng nhãi lưu manh về nhà để làm khó người thân phải không?!”

“Cháu chỉ…”

“Những vị chú bác của nhà họ Kiều này thật sự là đã nuôi không công loại sói con vô ơn rồi.”

Cụ ông tức giận đến sôi gan, căn bản không còn kiên nhẫn nghe Kiều Mịch giải thích nữa, bàn tay cầm gậy vung lên đầy kích động, chỉ thiếu không ném nó đi như phi tiêu.

Ánh mắt Mạnh Tĩnh Nguyên trở nên lạnh lẽo, đã mất hứng thú giao dịch, thầm nghĩ làm lão bất tử này về trời luôn. Kiều Mịch nhạy bén cảm nhận được cơn giận của cậu, vội vàng tiến lên giữ chặt khuyên nhủ:

“Đừng nóng giận, ông ấy luôn như thế.”

Quai hàm của Mạnh Tĩnh Nguyên căng cứng, thu hồi sát khí lại, nhìn qua một lượt đám người trong phòng đã bị cậu dọa đến mức sửng sốt ngây người, nhấc chân lên đá một cái vào mông Hắc Khuyển:

“Hôm nay không phải theo các người, đến đây, giao dịch với khuyển yêu đi.”

Hắc Khuyển cũng là hạng nhanh trí, cái đuôi vẫy một cái, lần đầu tiên biến hóa ở ngay trước mặt Kiều Mịch, con chó to uy vũ nháy mắt đã biến thành yêu thú khổng lồ, hàm răng nhọn hoắt trắng nhởn kề sát lão già kia phun ra một luồng khí tanh hôi, không biết có bao nhiêu tính mạng đã bị nhét vào trong cái miệng này.

Khuyển yêu, cho đến giờ nó cũng chưa từng là yêu quái ăn chay.

Tiếng hét đầu tiên vang lên nhắc nhở mọi người vẫn đang trố mắt ra nhìn, dưới sự điều khiển của nỗi sợ hãi không tên, tất cả đều tông cửa xông ra, có người trợn trắng hai mắt ngất xỉu lập tức, cũng có người thuận tay kéo nhau nằm xuống. Người nhà họ Kiều cũng không quên nâng cụ ông lên muốn cùng chạy trốn, nhưng Hắc Khuyển đã nhẹ nhàng nhảy lên cản đường, chiếc lưỡi dài màu đỏ tươi liếm qua hàng răng sắc bén, rất có dáng vẻ sẽ dùng mấy người này để mài răng.

Đám người níu cụ ông hét lên thảm thiết rồi ngã rầm xuống đất, còn lại cụ ông xanh cả mặt run rẩy cố gắng chống đỡ thế đứng, gò má nhăn nheo sụp xuống run lên không ngừng đã nói ra sợ sợ hãi của ông ta.

“Đừng quên chúng ta còn phải giao dịch.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cười lạnh:

“Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề của Kiều Tri Dao, mà ông phải tuân theo ước hẹn, bằng không, bất kể các người lên trời hay xuống đất cũng sẽ không trốn thoát được.”

Khuyển yêu khổng lồ lại quấn lấy cụ ông ở giữa một lần nữa như để phụ họa theo, giữa hàm răng nhỏ xuống một giọt nước bọt làm ướt bả vai của cụ ông, cụ già không khỏi co rúm lại thêm một chút.

Hoàng Tố Thanh nghe xong lời nói của Mạnh Tĩnh Nguyên liền giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, quên hết sợ hãi mà ồn ào hô lên với cụ ông:

“Đồng ý với họ đi!”

Cụ ông sống vài chục năm mới lần đầu tiên nhìn thấy được quái vật khiến người ta sợ hãi này phục tùng theo bản năng, chỉ có thể gật đầu.

“Hừ, nói đi, cô ta ở đâu.”

Hoàng Tố Thanh tích cực lấy một tờ giấy viết tay địa chỉ ra:

“Ở đây, Dao Dao tham gia huấn luyện ở trong này.”

Kiều Mịch nhìn qua, địa chỉ kia dường như là một thôn nhỏ trong núi, hình như rất vắng vẻ, anh không khỏi lấy làm lạ:

“Đã xảy ra chuyện không tốt thì sao cô ấy không quay về?”

“Nó…”

Sắc mặt Hoàng Tố Thanh pha lẫn đau thương và cay đắng, chật vật lau nước mắt trào ra theo dòng suy nghĩ, kể khổ:

“Nghe nói có vài người sợ hãi muốn bỏ đi, kết quả là xe rời đi không bao lâu đã gặp sự cố, chết rất thê thảm. Về sau tất cả mọi người đều ở lại không dám rời đi, nhưng chuyện không tốt vẫn không ngừng xảy ra… Tối hôm qua Dao Dao lại gọi điện thoại cho thím nói có quỷ đang theo dõi nó, hu hu… Hai người nhất định phải đưa nó về đây bình yên.”

“Cô ta không sao.”

Mạnh Tĩnh Nguyên giễu cợt vứt lại một câu rồi mang theo Kiều Mịch đi ra ngoài cửa.

Kiều Mịch cứ quay đầu lại mãi, cuối cùng dừng chân hỏi người phụ nữ vẫn lẽo đẽo đi theo phía sau:

“Ai dạy cho thím cách ngăn cản tai ương kia?”

Thím ba ngạc nhiêm trả lời lập tức:

“Một người trẻ tuổi, hẳn là anh ta có quen cháu, anh ta nói cháu có thể ngăn cản tai ương giúp Dao Dao nên cho thím sợi dây chuyền vàng ấy.”

Hạ Tân… Trong đầu Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên cùng hiện lên cái tên này.

Bất cứ chuyện gì có liên quan đến kẻ này dường như đều cực kì khó giải quyết. Chỉ nghĩ đến như vậy thì đã biết chuyện này vốn là nhằm về phía Kiều Mịch, người nhà họ Kiều cũng chỉ là quân cờ thôi.

Cho đến lúc quay lại trên xe thì Kiều Mịch vẫn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng và chờ đợi của người phụ nữ kia, tâm tình chán nản.

[Tiểu Kiều, đừng thông cảm với mụ, mụ ta đáng đời.]

Khuyển yêu đã biến trở lại thành Hắc Khuyển bé nhỏ, nằm trên băng ghế đằng sau miễn cưỡng nói với Kiều Mịch:

[Nếu mụ không có lòng hại mi thì có thể bị lợi dụng sao? Đã không nỡ để con gái bảo bối bị tổn thương thì tốt nhất là gánh chịu thay cho con gái đi.]

“Không phải thông cảm.”

Kiều Mịch nhớ đến thím ba luôn có chút hư vinh và ích kỉ, nghĩ mãi mà vẫn không rõ:

“Nếu như bà ta biết sự thật thì có thật sự chấp nhận ngăn cản tai ương cho Dao Dao không nhỉ.”

Hắc Khuyển ngáp một cái, lầm bầm:

[Chấp nhận chứ, trên đời luôn có vài bậc cha mẹ cưng chiều con cái, nguyện ý dâng hiến tính mạng của mình.]

“Phải không? Cưng chiều.”

Kiều Mịch ngẫm nghĩ, mơ mơ hồ hồ nghĩ đến nếu có thể chết vì ngăn cản tai ương cho Mạnh thiếu gia thì bản thân cũng cực kì nguyện ý, lập tức hiểu rõ rồi tự thì thào:

“Chính là yêu đúng không?”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn Kiều Mịch, đôi mày nhíu chặt:

“Cái đầu ngốc nghếch của anh lại nghĩ miên man cái gì, nhắm mắt lại ngủ đi.”

“Hở? Giờ là giữa ban ngày.”

“Ngủ!”

Ngữ điệu uy nghiêm không cho phép cãi lại.

“Ừm.”

Kiều Mịch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, có lẽ là vì trên đầu đang có vết thương nên cũng thật sự ngủ say, trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy trên sống mũi đã không còn áp lực, thân mình cũng ấm áp, anh càng ngủ sâu hơn.

Nhìn thấy tất cả những việc xảy ra, trong đôi mắt chó của Hắc Khuyển tràn ngập ranh mãnh nhưng cũng không dám chế nhạo chủ nhân nhà mình, tính tình của tên nhóc này có thể trở nên rất hung bạo.

Chỗ Kiều Tri Dao đang ở cực kì vắng vẻ, cho nên một chuyến đi này Mạnh Tĩnh Nguyên phải quay về thành phố A chỉnh đốn hai ngày, chuẩn bị đầy đủ rồi mới xuất phát. Trong khoảng thời gian đó Mạnh Tĩnh Nguyên dùng danh nghĩa tĩnh dưỡng tịch thu điện thoại của Kiều Mịch, cưỡng ép anh trở thành người rảnh rỗi suốt hai ngày. Kiều Mịch cũng không để tâm, xử lí tốt hết những việc vẫn chưa xong trong tờ danh sách, thuận tiện quét sạch sân nhỏ một lượt, dặn dò công việc giữ nhà, đợi bận rộn xong rồi thì cũng đến thời điểm nên xuất phát, anh mới sực nhớ ra trong hai ngày này không biết bên chỗ thím ba đã xảy ra những chuyện gì rồi.

Nghĩ đến đây, Mạnh Tĩnh Nguyên cố ý kêu anh không cần quan tâm, hơn nữa cho dù biết rõ thím ba kia đã xảy ra chuyện thì bọn họ tạm thời cũng không có cách nào giải quyết, Kiều Mịch cũng không suy nghĩ nhiều.

Ngồi xe lửa mấy tiếng, lại tìm một chỗ thuê xe hơi, khi đi đến trấn nhỏ gần với mục tiêu thì trời đã tối đen, đành phải tìm một khách sạn ở địa phương để nghỉ tạm.

Nơi này nhỏ, dù có tiền cũng không tìm thấy chỗ có phục vụ cao cấp hơn, Kiều Mịch cùng Mạnh Tĩnh Nguyên tìm được một nhà trọ nhỏ coi như sạch sẽ hơn chút, chuẩn bị ở qua một đêm, bữa tối đến một quán ăn địa phương, gọi vài món ăn địa phương rồi thuận tiện nghe nói về mục tiệu.

Thì ra chỗ kia có thể coi là một khu du lịch nhỏ, trong núi có một quần thể kiến trúc cổ đại nên nghe nói thường xuyên có du khách ở bên ngoài đặc biệt vào đó thăm thú, vì thế Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên đương nhiên được người dân địa phương coi là khách, bà chủ nhiệt tình còn kéo Kiều Mịch nói chuyện một hồi nhưng lại không dám nói chuyện với Mạnh Tĩnh Nguyên có tạo hình của lưu manh.

So sánh với thành phố A thì đêm ở thị trấn nhỏ có vẻ lạnh lùng hơn, cũng có hơn vài phần an bình ôn hòa so với đô thị phồn hoa. Đi bộ về khách sạch, đón làn gió đêm tươi mát, điểm cuối của ngọn đèn đường mờ nhạt là bóng đêm đen như mực. Xe và chó không nhiều lắm, người đi đường túm năm tụm ba đi với nhau, thỉnh thoảng trong ngõ nhỏ truyền ra tiếng người đi đến, phần lớn là đi dép lê mặc quần đùi, cực kì tùy ý.

[Phi Phi… Phi Phi…]

Người phụ nữ lo lắng gọi to, đứa trẻ lẩn quẩn giữa đường không biết đang lưỡng lự cái gì quay lại gọi mẹ nhưng không kịp phát hiện ngọn đèn ngay trước mắt, người phụ nữ kêu lên một tiếng rồi nhào đến, xe đâm thẳng về phía bọn họ, trong bóng đêm xa dần lại không thấy gì ở giữa đường cái cả.

Kiều Mịch chỉ về hướng người phụ nữ và đứa trẻ, kêu lên:

“A, quỷ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn người đang vô cùng thích ý ở bên cạnh, nhìn mái tóc đen mềm hơi dài bị gió đêm đùa nghịch, ngón tay không kìm nổi sự cuốn hút mà luồn vào giữa những sợi tóc hưởng thụ cảm xúc mềm mại ở bên trong, cúi đầu cắn một cái lên cánh môi kia:

“Đừng chỉ vào chúng, sẽ bị quấn lên người.”

Kiều Mịch sững sờ nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, ngón tay thu lại đè lên chỗ hơi đau trên môi, môi mấp máy ngơ ngác đáp:

“Ừ.”

Gần đây động tác của Mạnh Tĩnh Nguyên càng ngày càng thân mật hơn, hôn môi cũng tùy lúc tùy chỗ, tay luôn đặt lên lưng anh, buổi tối phải chen chúc trên một cái giường, lúc đặt phòng ở nhà trọ lại chỉ đặt có một phòng.

Anh nghĩ…

“Chúng ta hình như không giống vợ chồng tân hôn lắm nhỉ?”

Kiều Mịch ngửa mặt lên hỏi.

Đôi mày của Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn lên liếc gương mặt được mình chăm nuôi đã dần trở nên hồng hào này, chạm nhẹ lên cánh môi:

“Không giống, không có màn kêu không ngừng trên giường của vợ chồng tân hôn.”

“Cái đó… Ách, tôi còn chưa quen lắm.”

“Phải không? Tôi thấy anh đã quen lắm rồi, bốn ngón tay còn có thể tiến vào mà.”

“Mạnh thiếu gia…”

“Hử?”

“Tĩnh, chúng ta đừng bàn chuyện này ở bên ngoài được không?”

Kiều Mịch khẩn cầu, anh cảm thấy đầu cũng sắp bốc hơi rồi, tay chân lại lạnh buốt, sống lưng giống như bị một cây diêm nhen lửa, ngay cả ánh mắt từ tốp năm tốp ba ở xung quanh quăng đến cũng lộ vẻ mờ ám dị thường.

Hiếm có được một lần người thần kinh thô này cũng biết xấu hổ, Mạnh Tĩnh Nguyên đương nhiên sẽ không làm khó dễ, cười sang sảng nói:

“Được, chúng ta quay về khách sạn bàn tiếp.”

Quay lại khách sạn, Kiều Mịch xông vào phòng tắm tắm rửa trước, dưới vẻ mặt như cười như không của Mạnh Tĩnh Nguyên đẩy người kia vào trong phòng tắm đóng cửa lại, cho đến lúc nghe được tiếng nước thì Kiều Mịch vội vàng mở cửa sổ ra hô hai tiếng với bóng đêm:

“Hắc Khuyển! Hắc Khuyển!”

Một đôi móng vuốt chó đặt lên bệ cửa sổ, Hắc Khuyển nhảy vào trong phòng quay tròn một vòng rồi nhìn thẳng vào Kiều Mịch:

[Sao thế? Kiều ngốc, không phải mi biết Mạnh thiếu gia không cho ta vào phòng sao? Có chuyện gì thì nói mau, để cậu ta thấy được thì ta lại bị đạp.]

Đã trải qua chuyến đi trên xe lửa rồi ngồi xe buồn bực cả ngày, giờ còn bị cấm vào phòng, tâm tình của Hắc Khuyển không tốt lắm.

“Chỉ muốn hỏi mày một chút.”

Kiều Mịch móc một chiếc pudding trong ba lô ra đưa cho Hắc Khuyển, vỗ con chó hai mắt đang tỏa sáng:

“Tao có mang đồ ăn vặt cho mày, vui không?”

[Âu! Kiều ngốc mi đúng là tốt nhất!]

Hắc Khuyển vô cùng vui vẻ dùng mũi đỡ lấy chiếc pudding, vô cùng hào phóng:

[Hỏi đi, gia trên thông thiên văn dưới tường địa lí, trong vòng ba trăm năm không có yêu quái nào bác học được hơn gia, có thể giải quyết vấn đề cho mi.]

“Được, tao hỏi mày, đàn ông với đàn ông làm loại chuyện kia có đau không?”

[À… Thì ra mi muốn hỏi cái này? Mi nhất định sẽ bị đau.]

Hắc Khuyển lắc lắc đầu chó thổn thức:

[Sức bền của thằng nhóc kia không phải là tốt bình thường, thân thể khỏe mạnh cũng không phải loại thường nốt, thân thể gió thổi cũng bay này của Kiều ngốc mi có thể sẽ phải chịu đựng nhiều.]

“…”

Nhìn gương mặt đang chìm vào trầm tư, Hắc Khuyển chợt ý thức được mình rất có khả năng sẽ làm hỏng chuyện tốt của Mạnh thiếu gia, dưới lớp lông chó toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tranh thủ thời gian bù đắp lỗi lẫm:

[Ai, nhưng giờ đã là thời đại nào rồi, có rất nhiều loại thuốc hỗ trợ, chuẩn bị cẩn thận thì sẽ không sao đâu, không phải có mấy cái ‘đó ~’ với ‘đó ~’ sao? Dùng đến là được rồi.]

Kiều Mịch đột nhiên đứng phắt dậy, kéo ba lô đến lục lọi một hồi, móc ra không ít thứ bày ra trước mặt Hắc Khuyển:

“Những cái này à? Tao nghĩ một ngày nào đó sẽ phải dùng đến nên mua về. Tao đều đã xem kĩ trước mấy bản hướng dẫn, hình như cũng không tệ lắm, nhân viên cửa hàng cũng đưa cho không ít loại, nên dùng loại nào đây? Mày chọn giúp tao đi.”

Hắc Khuyển nhìn đống đồ phong phú đầy đủ trước mắt, cằm chó suýt rơi thẳng xuống chân, ngẩn người sững sờ mở to mắt nhìn thẳng vào gương mặt hiếu học của đồ ngốc ngàn năm trước mặt mà không nói nên lời… Mẹ nói, ngốc ngàn năm mới mạnh nhất trên đời.

“Hắc Khuyển?”

[Ặc… Đều có thể dùng được.]

“Phải không?”

[Đúng vậy đúng vậy… Không phải là có thể đúc kết kinh nghiệm từ thực tiễn sao.]

Nhưng khuyển gia đây không đảm bảo mai mi có thể đứng dậy được.

Nhưng nghĩ tới có thể kéo dài thêm vài ngày, có thể khiến mụ già ác độc thối tha kia phải chịu thêm chút khổ thì cái đuôi của Hắc Khuyển lập tức dựng thẳng lên, nhiệt tình vẫy vẫy cái đuôi sau mông:

[Đừng nghĩ nữa, đều dùng hết đi.]

“Vậy à?”

Kiều Mịch nhíu mày nhìn chằm chằm mấy thứ kia, thầm nghĩ: Nếu dùng hết toàn bộ thì có phải là hơi quá không?

Hắc Khuyển nhìn thấu sự chần chừ của anh, chân chó đặt lên bả vai Kiều Mịch, để lại một đốm hoa mai màu đen trên chiếc áo choàng tắm màu trắng:

[Nghe ta là chuẩn không sai đâu, đi trước đây, bằng không để Mạnh thiếu gia nhìn thấy sẽ lại bị đạp mất.]

Không đợi Kiều Mịch nói thêm, Hắc Khuyển ngậm miếng pudding lên nhẹ nhàng thả người nhảy đi, dùng một tư thế tuyệt đẹp nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy vài bước dọc theo bức tường rồi biến mất, vẫy vẫy móng vuốt với vị chủ chó đang đứng dưới vòi hoa sen nheo mắt lại:

[Mạnh thiếu gia, Mạnh thiếu gia, hãy nghe ta nói…]

Kiều Mịch nhìn ra bóng đêm đen như mực ngoài cửa sổ, rên rỉ:

“Sẽ tinh tẫn nhân vong không?”

Vì vậy, cẩn thận chọn ra hai loại, mấy thứ khác gạt hết đi rồi nhét xuống dưới giường.