Hiện giờ pháp khí này chỉ còn một nửa, còn có thể cản kiếm của Tạ Tuyết Thần hay không thì không ai biết.
Tất cả yêu ma đằng xa đều chăm chú nhìn lên trận chiến thần ma giữa không trung.
Yên Thiên che lấp hai người, kiếm Quân Thiên phát ra ánh sáng chói lòa như mặt trời trên không, khiến yêu ma không dám nhìn thẳng.
Chỉ nghe thấy những hồi vang đanh thép của đao kiếm trong trận truyền ra, hai người không chút nương tay, quyết giết lẫn nhau khiến người xem rùng mình.
"Sao Ma tôn đại nhân và Đại Tế Ti vẫn chưa xuất quan?"
"Nghe nói bảy ngày trước, khi vây giết Tạ Tuyết Thần bị trọng thương, nhất định phải bế quan mười ngày!"
"Còn Tam ma thần?"
"Tình hình cũng tương tự."
"Một mình Tạ Tuyết Thần, vậy mà có thể chống lại bao vây tấn công của Ma tôn đại nhân, Đại Tế Ti, còn có Tam ma thần sao?"
"Hắn là con trai Thiên Đạo, kiếm tu mạnh nhất Nhân tộc, Dung Uyên cũng không luyện hóa được hắn, còn có ai có thể làm gì được hắn?"
"Vậy.. Chẳng phải Thánh nữ sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Vừa dứt lời, liền thấy kết giới Yên Thiên bị vô số kiếm quang xuyên rách, ánh sáng huyết nguyệt lại rọi xuống, chiếu lên vô số khuôn mặt thất vọng.
Kiếm tu áo trắng như thiên thần ngạo nghễ đứng giữa hư không, khống chế thánh nữ ma tộc trong lòng.
Hai tay Mộ Huyền Linh bị vòng ngược ra sau, kinh mạch bị phong ấn, không thể thi triển bất kì ma công nào. Tạ Tuyết Thần một tay khống chế Mộ Huyền Linh, một tay đặt kiếm nằm ngang nàng, kiếm khí sắc bén uy hiếp tính mạng nàng.
Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói: "Dẫn ta rời khỏi Ma giới."
Cổng vào Ma giới có ba trăm đại trận, nếu không nắm rõ trận pháp do ma tộc cấp cao chỉ dẫn, hoàn toàn không thể thoát ra.
Khuôn mặt Mộ Huyền Linh tái nhợt, lạnh nhạt cười khẩy: "Bản lĩnh Tạ tông chủ lớn như vậy, thì tự đi ra ngoài đi!"
Đáp lại nàng là mũi kiếm kề sát bên cổ.
Làn da trắng nõn trên cổ lập tức xuất hiện một vết đỏ rực.
Mộ Huyền Linh không cười nữa, cặp mắt hoa đào đen trắng dần dần ướt át, nức nở nói: "Quả nhiên kiếm tu sẽ không thương hoa tiếc ngọc."
Nhân tộc tu đạo có ngàn vạn con đường, mà kiếm tu, là con đường chính trực.
Đi thẳng một đường, vô tình vô dục, một kiếm phá vạn pháp.
Tạ Tuyết Thần nắm chặt cánh tay nàng, lặp lại: "Dẫn đường."
Mộ Huyền Linh oán hận nhìn hắn, nói: "Ta dẫn đường là được chứ gì."
Vô số yêu ma chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Tuyết Thần kéo Mộ Huyền Linh rời đi.
Trong Ma giới, địa vị cao thượng nhất là Ma tôn, thứ hai là Đại Tế Ti, Tam ma thần và Thánh nữ khó phân cao thấp. Hiện giờ chư vị đại nhân trọng thương, Thánh nữ lại bị bắt đi, Ma giới không chủ, nhất thời náo loạn.
"Không xong rồi, không xong rồi, Thánh nữ bị bắt đi rồi!"
"Thánh nữ bị bắt đi.. Cũng không phải chuyện xấu lắm."
"Hơn nữa Tạ Tuyết Thần cũng đi rồi."
"Vậy chúng ta còn phải chết nữa không?"
"Đúng đó, vậy chúng ta nhanh chóng ăn mừng đi!"
"Thêm món cho bữa tối, ăn thịt người đi!"
Mọi người đều biết, yêu ma là tử vật sinh ra tại Hư Không Hải, bất lão bất tử, trí tuệ thấp kém.
* * *
Tạ Tuyết Thần kéo Mộ Huyền Linh, lướt qua vô số đại trận trong Ma giới, không chút chủ quan. Không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng ra khỏi đại trận Ma giới, xuất hiện trước mắt không còn là huyết nguyệt, mà là bầu trời trong xanh thuộc về Nhân tộc.
Tạ Tuyết Thần thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng kiềm chế với Mộ Huyền Linh, thân thể gắng gượng nãy giờ lảo đảo, phải dựa vào kiếm Quân Thiên mới đứng vững.
Mộ Huyền Linh không thể động đậy, chỉ có đôi mắt chuyển động nhanh như chớp, nói với Tạ Tuyết Thần: "Tạ tông chủ, hiện giờ đã ra khỏi Ma giới, ngươi cũng nên thả ta đi."
Tạ Tuyết Thần liếc mắt nhìn về phía Mộ Huyền Linh, nhưng không có ý định phá giải phong ấn.
"Thả cô?" Hắn nhíu mày, tựa như nghe được yêu cầu vừa buồn cười vừa vô lý, ánh mắt đột nhiên lạnh thêm: "Cô là Thánh nữ Ma tộc, làm nhiều việc ác, sao ta có thể thả cô."
Mộ Huyền Linh mở to hai mắt, tức giận nói: "Tạ tông chủ đây là qua cầu rút ván, không có chút đạo lý nào, hai ta chẳng những có duyên bèo nước gặp nhau, ta còn có ơn cứu mạng ngươi nữa đấy! Đã không lấy thân báo đáp ơn cứu mạng thì thôi, cũng không thể lấy oán trả ơn như thế chứ!"
Nghe lời này của Mộ Huyền Linh, Tạ Tuyết Thần không những không cảm kích, ngược lại sắc mặt càng khó coi hơn. Hắn áp sát kiếm gần Mộ Huyền Linh, trong mắt hiện lên sát ý.
Hắn cảm thấy linh lực đang cạn dần, một khi mất đi ý thức, chỉ sợ sẽ rơi vào tay ma nữ, uổng phí công sức, thà giết nàng trước..
Mộ Huyền Linh cảm nhận được sát ý lạnh băng trong ánh mắt Tạ Tuyết Thần, hoảng hốt kêu lên: "Tạ Tuyết Thần, ngươi không thể giết ta! Ta.."
Lời Mộ Huyền Linh còn chưa dứt, trường kiếm của Tạ Tuyết Thần đã đâm về phía nàng, trong đôi mắt Mộ Huyền Linh phản chiếu kiếm khí màu vàng của kiếm Quân Thiên, ngay tại lúc sắp đâm trúng người, kiếm quang đột nhiên biến mất, khí thế nhiếp người của Tạ Tuyết Thần cũng mất đi, thân hình cao lớn của hắn đột nhiên cứng đờ, như thể trong nháy mắt đã bị rút sạch tất cả khí lực, khuôn mặt tái nhợt, cơn đau dữ dội kéo đến, khiến hắn không nhịn được mà kêu đau một tiếng, thân thể không còn khí lực, trường kiếm trong tay rơi xuống, người cũng lảo đảo về phía trước, ngã lên người Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh bị phong bế kinh mạch, không thể động đậy, bị Tạ Tuyết Thần ngã phải, cả người cũng thuận thế ngã xuống đất, hai người ngã xuống cùng một chỗ. Thân thể vô lực của Tạ Tuyết Thần nằm trên người nàng, tựa đầu lên cổ nàng, hơi thở và sinh khí dần suy yếu.
Mộ Huyền Linh giật mình, quên mất sự đau đớn do cú ngã vừa rồi trên người, vội vàng hô: "Này này, Tạ tông chủ, Tạ Tuyết Thần, ngươi muốn ngất xỉu thì phải thả ta trước đi chứ! Nhỡ chút nữa có người xấu tới thì làm sao đây?"